Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 191:

Dọc đường đi Khương Thư Lan không ngừng gặp được những người quen biết Chu Trung Phong, những người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy anh thì bộ dạng hệt như con thỏ mà kêu một tiếng rồi chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Còn những nữ đồng chí nhìn thấy anh thì việc đầu tiên là đánh giá Khương Thư Lan một hồi, sau đó mới lén lút trêu ghẹo:”Phó đoàn trưởng Chu cũng kết hôn rồi sao?”
Nói xong không đợi Chu Trung Phong trả lời, bọn họ cũng đi mất luôn.
Khương Thư Lan coi như cũng hiểu được rồi, Chu Trung Phong ở trên đảo quả thực là người khiến ai nấy gặp cũng phải sợ hãi.
“Sao bọn họ lại sợ anh quá vậy?”
Cô hiếu kỳ mà hỏi.
Không chỉ một hai người như vậy mà ai nấy cũng đều như vậy hết.
Chu Trung Phong lắc đầu, bản thân anh cũng không biết tại sao.
Lôi Vân Bảo đi theo thấy vậy thì đột nhiên nói: “Bởi vì chú Chu sẽ ăn thịt trẻ con đó ạ.”
“Ăn sống luôn!” Cậu bé cẩn thận bổ sung một câu.
Lúc trước cậu bé cũng rất sợ anh, lần này ngồi trên xe lửa cậu bé mới phát hiện ra, hóa ra chú Chu không hề ăn thịt trẻ con!
Lời này nói ra khiến mặt Chu Trung Phong tối sầm lại.
Còn Khương Thư Lan không ngờ Chu Trung Phong lại có tiếng biết ăn thịt sống của trẻ con.
Chỉ vì lời này mà suốt cả đường đi Chu Trung Phong không thèm nhìn mặt Lôi Vân Bảo, mãi đến khi tới cung tiêu xã rồi, mặt anh mới dịu đi được vài phần.
Nói với Khương Thư Lan: “Em xem xem muốn mua gì? Giường, tủ, bàn, ghế, đều đã đi xin được bên sĩ quan hậu cần rồi.”
Những thứ còn lại thì phải tự lo, ngày càng có nhiều người theo quân nhân tới ở, cũng không biết bên phía sĩ quan hậu cần có thể lo liệu hết được tất cả các nội thất dụng cụ trong nhà được hay không.
Khương Thư Lan nói: “Vào xem thôi.”
Cung tiêu xã ở hải đảo không lớn như ở Bình Hương thị, chỉ là một gian nhà ngói lớn xây bằng gạch hồng, đi vào bên trong dọc các đường biên là những gian hàng trưng bày trong tủ kính, hàng được bày trong những gian tủ đó.
Về phần những ngăn tủ sâu nhất trong phòng kia có bày vài cuộn vải dệt, thi thoảng còn có thể bắt gặp những ấm nước bằng sắt.
Khương Thư Lan cẩn thận đánh giá qua một hồi, sau đó đi thẳng về phía trước mua củi gạo dầu muối này kia.
“Đồng chí, tôi mua mười cân gạo, năm cân bột mỳ, nửa cân muối, nửa cân dầu vừng, hai lọ tương, hai lọ dấm chua.”
Lời này vừa nói ra khiến cho cả công xã lập tức trở nên yên lặng.
Người bán hàng trong cung tiêu xã lập tức theo bản năng mà nhìn về phía Chu Trung Phong.
Bọn họ không biết Khương Thư Lan, nhưng quen biết Chu Trung Phong nên nói: “Phó đoàn trưởng Chu, vợ anh định mua đồ cho nguyên một tháng hay sao, có nhiều quá không vậy?”
Cho dù là quân nhân, mỗi tháng cũng chỉ chi hết mười cân lương thực, trong đó bao gồm cả gạo lẫn bột mỳ rồi.
Dựa theo kiểu mua này của Khương Thư Lan, cứ như vậy sợ nhà sẽ mau chóng nghèo rớt mùng tơi mất.
Khương Thư Lan không hiểu được những điều này, nghe bọn họ hỏi vậy đã ý thức được mà nhìn về phía Chu Trung Phong: “Mua như vậy nhiều lắm sao?”
Cô là người ở đông tỉnh, ăn cơm mà lớn lên.
Vậy nên sẽ mua mười cân gạo trước, đối với Khương Thư Lan mà nói, mười cân cũng chỉ đủ cho nhà bọn họ ăn trong vài ngày mà thôi.
Chu Trung Phong: “Cũng không nhiều lắm.”
Sau đó, anh nhìn về phía người bán hàng, thanh âm không lạnh không nóng mà nói: “Mấy người có bán không?”
Cái này... Sao có thể không bán được chứ!?
Sắc mặt người bán hàng có chút xấu hổ, thấp giọng khuyên nhủ: “Bán thì bán nhưng đồng chí Chu à, anh cưới một người không biết chi tiêu về như vậy, sau này sợ phải uống gió Tây Bắc mà sống mất.”
Bọn họ còn tưởng đồng chí Chu cưới một người vợ rất tốt chứ.
Bây giờ gặp rồi, cũng chỉ là có bộ dạng xinh đẹp mà thôi, thực sự không phải người biết chi tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận