Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 39 - Chương 39

Người nói lời này chính là đối thủ cũ của mẹ Khương tên là Trương Quế Anh.
Con trai bà năm đó cũng muốn cưới Khương Thư Lan, nhưng cửa nhà họ Khương cao, chướng mắt người nông thôn chân đất, đâm ra đã từ chối nhà bọn họ.
Nào ngờ, chân trước vừa cự tuyệt nhà họ Trương bọn họ, chân sau Khương Thư Lan đã bị tiểu tử nhà họ Trịnh kia theo dõi.
Đối với Trương Quế Anh mà nói, đây chính là báo ứng của nhà họ Khương có ngưỡng cửa cao.
Con bé Thư Lan kia, nếu gả cho con trai của bà, vậy thì không phải là sẽ không có nhiều chuyện như thế này xảy ra rồi sao?
Bên cạnh có xã viên có quan hệ tốt với mẹ Khương, nhịn không được đến oán giận một câu.
“Quế Anh, tôi thấy bà quá là chua ngoa, ghen ghét vì Thư Lan người ta được nuôi tốt, đừng nói nhà họ Khương, nếu tôi có đứa con gái như Thư Lan, khóe mắt người làm mẹ như tôi đây có thể không với cao được sao? Muốn tôi nói thẳng ra không? Thằng Xuyên nhà bà cho dù nuôi tám trăm năm thì cũng không cưới được con bé Thư Lan đâu.”
Trương Quế Anh muốn phản bác cái gì đó, nhưng các thành viên xung quanh đều gật đầu đồng ý.
Bà không muốn chọc giận mọi người, chỉ có thể tức giận đi theo vào nhà.
Trong nhà chính nhà họ Khương, nhà chính to như vậy, lúc này lại chen chúc hơn hai mươi người, thiếu chút nữa là chỗ đứng một chân còn không có huống hồ gì!
Tất cả mọi người trong nhà họ Khương đều nhìn chủ nhiệm Vu, ánh mắt xanh đến phát sáng, lúc trước mẹ Khương nói chuyện với chủ nhiệm Vu, bọn họ nghe xong thì chỉ hiểu loáng thoáng.
Nhưng mà hiện tại đối phương là đang muốn làm mai!
Duy chỉ có Khương Thư Lan là vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô đã đưa ra quyết định cuối cùng, đi làm ni cô ở am ni cô, là một kết quả tương đối tốt trong số những kết cục tồi tệ nhất.
Xem mắt, cô đã đi quá nhiều lần, hầu như không có bất kỳ hy vọng nào.
Cho nên ánh mắt của Khương Thư Lan dừng lại trên mặt chủ nhiệm Vu một lát, sau khi gật gật đầu, an tĩnh ngồi ở phía sau bàn bát tiên, không nói một lời.
Chủ nhiệm Vu bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến nỗi cánh tay nổi cả da gà.
Đầu tiên anh ta nhìn lướt qua Khương Thư Lan ở trong cùng, ánh mắt dừng lại ở đó.
Không thể không nói, cô thật sự là có nhan sắc tốt, trong phòng nhiều người như vậy, anh ta vừa tiến vào, người đầu tiên nhìn thấy chính là Khương Thư Lan an tĩnh kia.
Cô giống như U Lan mọc ở bên vách núi, trắng nõn yên tĩnh nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua.
Khó trách có thể làm cho đồng chí Chu thay đổi chủ ý.
Chủ nhiệm Vu hơi gật đầu, càng cảm thấy chuyến đi này của mình đáng giá.
Mẹ Khương đoán ý qua lời nói và sắc mặt phản ứng rất nhanh, trong lòng vui vẻ, lập tức đẩy Tưởng Tú Trân ra: “Tú Trân, con đến tiếp đãi đại lãnh đạo.”
Tưởng Tú Vân ngược lại thong dong bình tĩnh, đưa nước đường trắng ngâm trong vại men qua: “Chủ nhiệm Vu, anh đến đây là có ý gì ạ?”
Khách tới pha một ly nước đường trắng ngọt ngào, đây là quy cách tiếp đón cao nhất ở nông thôn.
Nói chuyện với một người thông minh chính là đơn giản, vừa có người tiếp lời thì tiếp theo chủ nhiệm Vu cũng dễ nói, anh ta nhận lấy, vẫn chưa uống, ngược lại cất giọng nói.
“Tôi đến là để nói chuyện vui cho mọi người, nhóc Thư Lan nhà mọi người, không phải còn chưa lập gia đình sao? Tôi bên này vừa vặn có một vị nam đồng chí, muốn gặp Thư Lan nhà mọi người, cố ý để tôi hỏi một chút, mọi người có nguyện ý hay không?”
Lời này vừa hỏi, cả nhà họ Khương ồn ào như vậy trong nháy mắt an tĩnh lại.
Người nhà họ Khương đều nín thở theo, nói buồn ngủ thì đưa gối đầu, đây không phải là ẩn dụ giống như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận