Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 250:

Khương Thư Lan không trực tiếp trả lời, nhìn về phía Miêu Hồng Vân, nhà bọn họ ở Đông Bắc nhiều nhất cũng chỉ nuôi hai con, nuôi thêm nữa chắc thành nhà chuyên buôn gà rồi.
“Ở hải đảo một nhà nhiều nhất được nuôi mấy con vậy ạ?”
Miêu Hồng Vân lắc đầu: “Không có quy định cụ thể, nhưng mỗi nhà chỉ có khoảng ba con, không ai vượt quá năm con.”
Khương Thư Lan nghĩ thấy trong nhà còn có một con gà mái già, liền từ chối thỉnh cầu của Lôi Vân Bảo: “Nhà chúng ta đã có một con rồi, không thể nuôi thêm được nữa, nhiều nhất chỉ nuôi thêm hai con nữa thôi.”
Cô không muốn vung tay quá trớn gây thêm rắc rối cho Chu Trung Phong.
Lôi Vân Bảo có chút mất mát, Tiểu Thiết Đản kéo tay an ủi cậu bé: “Chúng ta có hai con là đủ rồi.”
Có những thứ có thể chiều theo ý trẻ con, nhưng có những thứ thì không.
Loại quan điểm này Khương Thư Lan vẫn nắm rất chuẩn, cô ngồi xổm xuống, lấy một con gà ra ngắm nhìn cẩn thận, phát hiện ra bản thân vẫn chưa nhận thức được là trống hay mái.
Bà lão Na đầu đầy tóc bạc nhìn hiền lành vô cùng, cười tủm tỉm nói: “Đều là gà mái hết đó, người buôn gà mà thím chọn mua là người quen lâu năm, bà ấy không ác đến mức lừa thím đâu.”
Khương Thư Lan gật gật đầu, lấy từ trong người ra ít tiền đưa qua.
Gà con từ bên ngoài phải đến một xu hai xu một con, nhưng hàng hóa bình thường vận chuyển qua hải đảo này vốn gian nan, chứ chưa nói đến vận chuyển động vật qua, dường như giá cả còn cao hơn rất nhiều lần.
Phải đến năm xu một con.
Bà lão Na không khách khí mà trực tiếp nhận lấy tiền luôn.
Lúc cô chuẩn bị về, bà lão Na đưa cho cô vài hạt giống rau, có hạt giống cà chua, hạt giống tiêu xanh, hạt giống dưa chuột, cùng với cà và cải trắng.
Nếu như trồng toàn bộ số hạt giống này, mùa hè dường như không còn cần phải đi chợ mua đồ ăn nữa mà có thể tự cung tự cấp được.
Khương Thư Lan nói lời cảm ơn với bọn họ, kêu bọn họ thi thoảng có thể qua nhà mình chơi.
Đợi ra đến cửa rồi, Vương Thủy Hương vừa rồi còn thoải mái lập tức thở dài: “Trên hải đảo này cái gì cũng đắt hết.”
Gà con đắt đến tận năm xu một con, chị ấy mua ba con, phải tốn đến một mao năm.
Số tiền này nếu mua ở quê, lại mua của người cùng quê, thậm chí còn không phải trả tiền, đợi khi nuôi gà lớn rồi, dùng trứng gà để đổi lại là được rồi.
Đây là cách đổi gà thường thấy nhất.
Khương Thư Lan còn chưa nói, Vương Thủy Hương nhà có nhiều con, gánh nặng rất lớn, dù thế nào cũng vẫn luôn đánh giá tính toán tiền nong theo thói quen rồi.
Chỉ là, cô túm lấy tay áo chị ấy, thấp giọng nói: “Chúng ta không nên nói ở đây, ai nghe được sẽ không hay cho lắm.”
Bà lão Na căn bản chỉ là giúp đỡ cho người khác chứ không phải ham hố gì vào đồng tiền như vậy.
Nhưng chỉ sợ là người ta làm vì ý tốt, lại bị hiểu lầm thì sẽ rất khó chịu.
Vương Thủy Hương vỗ vỗ gáy: “Đúng là chị hơi nhiều lời rồi, may mà có em nhắc chị, chị cũng không phải là có ý đó đâu, chỉ là cảm thấy đại khái thì thứ gì ở trên đảo này cũng đắt hết.”
Đi biển bắt hải sản vẫn là có lời hơn, mọi thứ đều được thiên nhiên tặng hết.
Khương Thư Lan cười cười, không nói gì tiếp nữa.
Đợi sau khi về đến nhà rồi, hai đứa nhỏ còn đang rất hứng thú với gà con, mỗi người cầm một con trên tay.
Đã nghĩ xong tên cho chúng luôn rồi.
Con mà Tiểu Thiết Đản đang cầm thì tên là “Mông gà!”
Còn con Lôi Vân Bảo bế thì tên “Cổ gà.”
Khương Thư Lan nghe hai đứa nhỏ nói: “Mông gà, cổ gà, hai em mau ăn nhiều lớn nhanh chút nha, mau mau lớn lên, rồi bọn anh cho hai đứa vào nồi đun!”
Canh gà hầm uống rất ngon.
Khương Thư Lan: “....?”
Cô trầm mặc một lát, không khỏi buồn thay cho hai con gà, sau khi giao gà cho hai đứa nhỏ rồi, cô cũng không quản bọn họ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận