Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 986:

Ở thủ đô nhưng nơi có thể buôn bán cũng chỉ có mấy nhà này.
Toàn bộ đều bị Khương Thư Lan nắm trong tay.
Bà cụ Chu không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm, quan sát Khương Thư Lan kĩ càng.
Khương Thư Lan sờ mặt, hỏi:
“Bà ơi, có phải trên mặt cháu nở hoa rồi không?”
“Có hoa, đúng là có hoa, là một đóa hoa rất đẹp.”
“Tiểu Phong này, cháu nói xem có phải cháu có vận khí rất tốt không, cho nên mới cưới được Thư Lan.” Có khả năng là vậy.
Rõ ràng chỉ xin nghỉ một tháng để về thăm người thân, kết quả thì sao!? Đã gần như nuốt trọn cả thị trường thủ đô rồi.
Cũng chưa thấy người nào có thể lợi hại hơn so với cô.
Đi thăm người nhà còn không quên kéo hợp tác cho bộ đội.
Tư tưởng giác ngộ cũng quá cao rồi.
Chu Trung Phong giống như không thấy có gì kỳ lạ, anh gật đâu nói: “Vận khí của con đúng là khá tốt.”
Nếu không có vận khí tốt, anh sẽ không thể gặp được Khương Thư Lan, còn cưới được cô.
Khương Thư Lan nghe vậy thì mặt ửng hồng, nói: “Không biết xấu hổ.”
Chu Trung Phong cười nói: “Vợ của mình thì có gì xấu hổ với không xấu hổ chứ....”
Nói tới đây, Khương Thư Lan đột nhiên hỏi: “Chúng ta gần như bắt được toàn bộ thị trường ở thủ đô, sợ là nhà họ Bành sẽ bị chọc tức đến giậm chân!”
“Có khi nào sẽ trả thù chúng ta không?”
Chỉ là suy nghĩ đến chuyện này, hình như đã hơi chậm rồi.
Chu Trung Phong lắc đầu nói: “Nhà họ Bành không làm được trò trống gì đâu.”
Đúng như lời Chu Trung Phong nói.
Sau khi Nhạc Kiến Thanh dẫn người từ các Cung Tiêu Xã lớn đến nhà họ Chu, vừa mới rời đi chưa bao lâu thì nhà họ Bành đã nghe được tin tức.
Bành Văn Binh tức đến mức đập vỡ hai cái ly, nói: “Khương Thư Lan, Khương Thư Lan tính toán độc chiếm toàn bộ thị trưởng ở thủ đô.” Mặt mày anh ta tức giận trông vô cùng dữ tợn.
“Cô ta có chỗ nào là không muốn nuốt cả thị trường chứ.” Bành Trường Thắng càng tức giận hơn.
“Cô ta muốn một tay nâng Nhạc Kiến Thanh lên.”
“Văn Binh, cơ hội thăng chức đã xác định là không còn, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Văn Binh tạm thời bị cách chức, hắn ta cũng không thăng chức được. Đây đúng là nhà dột còn gặp mưa rào suốt đêm.
“Anh hỏi tôi, tôi biết làm thế nào?” Bành Văn Binh tức muốn hộc máu.
Mãi đến khi có tiếng bánh xe lăn truyền đến, chính là Ông cụ Bành đi vào.
Ông nhìn mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, có hơi thất vọng nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua được.”
Lúc này, trong phòng nhà họ Bành nháy mắt liền im lặng.
“Ông nội!”
“Thế bây giờ anh còn cách nào để xoay người được không?”
Nếu nói ngày hôm qua vẫn có, đến hôm nay đã hoàn toàn không có cách nào.
Bành Văn Binh ngồi bệt xuống đất, thậm chí còn ngồi lên cả thủy tinh vỡ văng vãi, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Ông cụ Bành nhìn không nổi nữa, ông lẳng lặng nhìn ra ngoài, hướng về phía nhà họ Chu, nói: Nhà họ Chu, đúng là rất lợi hại.”
Cưới được cô con dâu cũng lợi hại không kém.
Cuối cùng nhà họ Bành vẫn thua dưới tay họ.
Bọn họ cũng không biết, từ trước đến giờ, từ trên xuống dưới ở nhà họ Chu cũng không có người nào coi nhà họ Bành là đối thủ.
Nói trắng ra, bọn họ giống như một tên hề, tự mình dựng lên cho mình một đối thủ giả tưởng.
Nhà họ Chu.
Chu Trung Phong và Khương Thư Lan đang sửa sang lại hợp đồng trên tay, tổng cộng có hai mươi tám bộ, họ vừa mới sắp xếp xong.
Bên ngoài vang lên tiếng điện thoại.
Bà cụ Chu nhận điện thoại, lập tức sửng sốt, chạy vào thư phòng hô to:
“Tiểu Chu, có người tìm cháu.”
Chu Trung Phong ngừng lại.
Sau khi anh nhận điện thoại xong, thần sắc của anh trở nên căng thẳng, lập tức đến cạnh Khương Thư Lan nhỏ giọng nói với cô: “Thư Lan, thu dọn một chút đi, hiện tại chúng ta lập tức chuẩn bị trở về hải đảo!!!”
Lời này vừa nói ra, cả nhà đều yên ắng hẳn.
Khương Thư Lan còn đang sửa sang lại hợp đồng, nghe vậy thì hợp đồng trong tay rơi xoạch xuống đất, cô vội hỏi: “Làm sao lại gấp như vậy?”
Gấp như vậy là có chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận