Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1067:

Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Tiểu Thiết Đản ngây thơ vô tội: “Biết ngay là cháu đang làm khó dượng mình mà.”
Chu Trung Phong biết nấu cơm, nhưng cũng chỉ giới hạn bởi những món ăn đơn giản.
Tiểu Thiết Đản cười khà khà, nhưng bé muốn ăn thì biết làm sao được.
Mắt thấy dáng vẻ chật vật như thế của Chu Trung Phong, mẹ Khương hoàn toàn muốn bước vào để làm tiếp phần thừa của Chu Trung Phong nhưng lại bị Khương Thư Lan chối từ: “Mẹ, con đến chỉ Trung Phong làm thay được không? Bằng không sau này anh ấy sẽ chẳng làm được gì.”
Mẹ Khương nhìn vóc dáng đĩnh đạc, khuôn mặt điển trai còn có chiếc tạp dề không vừa người kia của anh, luôn cảm thấy anh không hợp với nhà bếp.
Bà có chút muốn nói lại thôi.
Khương Thư Lan cũng không để tâm, mặc tạp dề xong thì nhìn Chu Trung Phong đang giằng co với mẹ Khương ở ngoài: “Còn không bước vào sao?”
Ngay giây sau, Chu Trung Phòng do dự một chốc rồi bỏ mẹ vợ, trực tiếp tiến vào nhà bếp.
Mẹ Khương không nhịn được mà ngó nghiêng nhìn phòng bếp, ngay cả một người cao to như Chu Trung Phong cũng rúc thành một cục trước mặt Thư Lan. Vẻ mặt anh nghiêm túc học tập.
“Chẳng phải lúc đó đã nhận ra Trung Phong là người bị vợ quản nghiêm rồi sao!?”
Thoạt nhìn lạnh lùng như Diêm Vương, còn sợ anh đánh vợ mình, chưa ai dám nghĩ đến cảnh tượng hôm nay cả!
Trong bữa ăn này, Khương Thư Lan đã dạy Chu Trung Phong làm bánh kếp.
Hơn nữa vì là quân nhân nên anh làm gì cũng phải hợp quy tắc, ngay cả lớn hay nhỏ cũng phải như vậy.
Điều này cũng dẫn đến việc tất cả những chiếc bánh kếp do Chu Trung Phong làm đều có kích thước và hình dạng giống nhau, giống như chúng được làm ra bằng máy.
Khương Thư Lan rất ngạc nhiên, ngay lập tức giao tất cả công việc làm bánh cho anh.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi cô vẫn không quên kể lại chuyện lúc chiều.
“Em và mẹ đã mua rất nhiều thứ, và thêm vào đó…”
Sau khi suy nghĩ về nó, cô nói tất cả mọi thứ.
“Lần trước nhà xưởng bị cháy khiến đơn hàng không giao được, lúc đó Lệ Mai đã dẫn người trong tộc của cô ấy đến làm hàng mới, đền bù được lỗ hổng để tất cả hàng hóa có thể được giao đúng hạn, nhờ đó em cũng nhận được một khoản hoa hồng lớn. Em vốn định mua cho cô ấy một món quà, nhưng nghĩ lại mẹ em nói đúng, mua quà gì cũng không bằng tặng tiền.”
“Anh nói xem nếu em đi tìm Lệ Mai, vậy phải chuẩn bị bao nhiêu tiền đây?”
Chu Trung Phong lấy cây cán bột cán phẳng một chiếc bánh rồi lấy một cục bột nhỏ và tiếp tục nâng lên.
Nghe đến đây, anh không ngẩng đầu lên.
“Hai trăm.”
Một trăm quá ít, hơn ba trăm thì đối phương không chịu lấy.
Hai trăm là con số phù hợp nhất.
Số tiền này tương đương với ước tính ban đầu của Khương Thư Lan, cô gật đầu: “Được, em sẽ rút ra 200 và gửi cho Lệ Mai khi đến lúc phù hợp."
“Đúng rồi, còn cha mẹ ở Tây Bắc nữa, anh nghĩ em nên mua gì cho họ?”
Lúc đến Dương Thành, cô vốn định mua tất cả, nhưng nghĩ đến Tây Bắc hầu như không thiếu thứ gì.
Có hải sản, trái cây bảo quản, đồ hộp, vải gửi qua đường bưu điện mấy lần, quần áo may sẵn khá đẹp nhưng cô không biết size của nhà chồng.
Sữa bột và sữa mạch nha cũng đã được gửi trước đó.
Có vẻ như những thứ có thể lấy được, hoặc những đặc sản đã được gửi đi nhiều lần.
Chu Trung Phong nghe vậy dừng tay nói: “Tạm thời không cần gửi đi Tây Bắc.”
“Tại sao?”
“Cửa kênh tạm thời bị đóng một lần nữa và bây giờ họ thậm chí không thể giao hàng.”
Khương Thư Lan có chút thất vọng: “Vậy thì để lần sau.”
“Thư Lan.”
“Vâng?”
“Cảm ơn em.” Chu Trung Phong ngẩng đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Khương Thư Lan sững người một lúc: “Anh nói gì vậy?”
“Cha mẹ của anh cũng là cha mẹ của em, huống chi anh đối xử với cha mẹ em tốt như vậy.”
Lòng người ta bằng xương bằng thịt, cô làm sao không biết.
Chu Trung Phong quay đầu nhìn cô, mím môi không nói.
Không.
Không phải con dâu nào cũng cũng nhớ đến cha mẹ chồng mọi lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận