Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1371:

[Tôi cũng cảm thấy không được! Từ hôm nay trở đi tôi muốn phấn đấu hết mình, bắt đầu chuẩn bị thật tốt để chiến đấu với kỳ thi đại học.]
[+1, tôi cũng vậy, phải quý trọng cơ hội được đọc sách học hành như bây giờ đã là quá tốt rồi.]
Mặt sau tin tức, Khương Thư Lan cũng chưa để ý đến, cô chỉ dừng mắt ở một tấm ảnh.
Ngày 21 tháng 10 thông báo khôi phục thi đại học.
Ngày 28 và 30 tháng 11 chính thức tham gia thi đại học.
Khương Thư Lan hô hấp tăng thêm vài phần, cô như choáng váng đi, thẳng tắp nhìn màn hình, cứ nhìn một hồi, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Bởi vì ngày này cô đã chờ từ rất lâu rồi.
Lão hiệu trưởng trước khi chết đã bắt lấy tay cô, không ngừng lặp đi lặp lại một câu, rằng cô nhất định phải kiên cường học tập, nhất định phải tham gia thi đại học.
Vì chờ đến lúc thi đại học, vì để hoàn thành tâm nguyện của lão hiệu trưởng, lúc trường học cho nghỉ học, cô ở nhà ba năm, người nhà ai ai cũng đến dạy cô, vì vậy cô cũng hoàn thành tốt quá trình ôn tập thi cử.
Chỉ cần chờ một ngày sẽ đến lúc khôi phục kỳ thi đại học.
Chính là cô không thể chờ được, cứ chờ mãi lại không thấy tin tức, rồi lại trở thành làng trên dưới xóm cũng bị lỡ tin tức.
Cô cao không thành thấp không xong, liên lụy đến cả nhà đều bị đội sản xuất xã viên động đến.
Cũng là vì cô, làm cả nhà, ở Trịnh Hướng Đông bị đe dọa phải lo lắng đề phòng sinh hoạt, không phải là quá lo lắng, mà đến cửa còn không dám bước ra.
Hoặc là, mỗi một lần cô ra cửa đều thấy trận địa cả nhà bố trí sẵn sàng đón quân địch.
Càng hơn nữa, mỗi lần cô đi thân cận đều khiến người nhà chờ đợi rồi lại thất vọng.
Khương Thư Lan lúc ấy nghĩ vô số lần, nếu kỳ thi đại học được khôi phục thì tốt rồi, như vậy cô có thể đi thi đại học, trở thành sinh viên, có thể thoát khỏi Trịnh Hướng Đông.
Nếu như cô thành sinh viên rồi, người nhà cũng không cần phải sợ Trịnh Hướng Đông nữa.
Đáng tiếc lại không có nếu như.
Cô hy vọng hết lần này đến lần khác, cuối cùng mấy lần đi thi cử đều thất bại, hy vọng cũng từ đó tan biến.
Chỉ có thể nhìn mẹ ngày đêm lệ rơi đầy mặt, nhìn đại ca nhị ca tam ca bọn họ, bởi vì có một đứa em gái không ra gì nên bị người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ.
Những năm tháng kinh khủng đó, Khương Thư Lan thậm chí không còn muốn nghĩ đến.
Thẳng đến khi cô trời xui đất khiến thế nào lại gả được cho Chu Trung Phong.
Những ngày tháng u tối đó cuối cùng cũng tan biến.
“Mẹ ơi? Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?”
“Nháo Nháo sợ quá.”
Nháo Nháo ôm chân Khương Thư Lan, trên gương mặt trắng nõn như bánh bao mang theo vài phần lo lắng.
Chỉ có bám lấy mẹ một cách gắt gao như vậy, mẹ mới không biến mất, sẽ không rời xa bọn họ.
An An cũng không khác nhau là mấy, cậu bé không nói chuyện, cứ nhấp nhấp môi, tay nhỏ bắt lấy tay áo của Khương Thư lan, không có ý định buông ra.
Lời nói của bọn nhỏ non nớt mỏng manh khiến Khương Thư Lan chậm rãi hoàn hồn.
Cô cúi đầu, nhìn hai đứa trẻ song sinh giống nhau y đúc, sương khói mù trong lòng lập tức tan đi, cô ngồi xổm xuống, một tay ôm đứa nhỏ vào lồng ngực.
“Mẹ đang nhớ đến một việc không vui, có điều chuyện cũng đã qua rồi, mẹ cũng đã có các con bên cạnh rồi.”
Mới đó mà đã kết hôn, rồi sinh con, rồi trở thành một người mẹ.
Nhưng cô vẫn sẽ tham gia thi đại học.
Tham gia thi đại học là chấp niệm nhiều năm của cô, cũng là di nguyện của lão hiệu trưởng lúc sinh thời.
Cô nhất định phải tham gia thi đại học.
Nghe Khương Thư Lan nói như vậy, Nháo Nháo và An An mới an tĩnh được một chút, cả người căng cứng cũng thả lỏng được đôi chút.
“Nháo Nháo có mẹ rồi.”
Nháo Nháo dán vào mặt Khương Thư Lan, dùng sức cọ cọ: “Nháo Nháo thích nhất là mẹ.”
Nghe thanh âm trong trẻo này vang lên, cả tâm Khương Thư Lan lập tức mềm nhũn như nước.
Chờ đến giữa trưa, lúc Chu Trung Phong tan tầm trở về mới giật mình đột nhiên phát hiện, cả nhà lớn nhỏ đều đang ngồi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận