Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 194:

Đến cả bột mì Phú Cường cũng không đắt bằng một nửa thứ này.
Chu Trung Phong nói: “Cho tôi năm gói.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Lôi Vân Bảo và Tiểu Thiết Đản lập tức sáng lên.
Năm gói mì phải mất tới năm đồng, năm đồng này dường như có thể dùng làm tiền mua đồ ăn cho nhà trong mấy ngày.
Khương Thư Lan lập tức túm tay anh, thấp giọng nói: “Chu Trung Phong, anh mua nhiều như vậy làm gì chứ? Hai đứa nhỏ thi thoảng thử một chút là được rồi.”
Lúc trước khi Tiểu Thiết Đản ăn mì của Lôi Vân Bảo, nếu bọn họ không quay về sợ là cậu bé sẽ ăn không biết dừng mất.
Cho dù có mua thì cũng chỉ có thể mua hai gói mà thôi.
Người bán hàng ngưng lại, có chút khó xử, ban đầu bọn họ còn sợ mỳ ăn liền sẽ không bán ra được, vậy mà hiện tại có thể bán đi được một lúc năm gói.
Chỉ là hai vợ chồng khách hàng đang có ý kiến trái chiều!
“Cứ cho năm gói đi.” Đối phương đưa ra một đáp án chắc nịch.
Chu Trung Phong nhìn về phía Khương Thư Lan, hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ không phải trẻ con thì sẽ không được ăn mì ăn liền sao?”
Lúc trước khi Lôi Vân Bảo lấy mì ăn liền ra, anh đã để ý được đôi mắt sáng lên của Khương Thư Lan rồi.
Rõ ràng là Khương Thư Lan cũng muốn thử ăn mì ăn liền.
Chỉ là, cô là người lớn rồi sẽ không tranh với trẻ con.
Lời này vừa nói ra lập tức khiến Khương Thư Lan phải giật mình, trong lòng có cảm giác không rõ ràng.
Giống như trời lạnh được uống một ngụm nước ấm vậy.
Người bán hàng lập tức lấy năm gói mì ra, vẫn là gói mì màu hồng có hình con gà vàng óng phía trên, đưa hết một lúc qua: “Vừa vặn năm gói!”
Người khác mua một gói còn phải cắn răng mà mua, phó đoàn Chu này cũng mạnh tay thật, mua một lúc năm gói.
Chu Trung Phong nhận lấy năm gói mì, nói với Khương Thư Lan: “Đồng chí Thư Lan, mời em trả tiền.”
Anh có bản lĩnh mua nhưng trên người lại không có xu nào dính túi.
Điều này khiến Khương Thư Lan tức giận, trừng mắt liếc anh một cái, lấy tờ tiền ra đưa cho người bán hàng ở cung tiêu xã.
Khương Thư Lan còn cảm thấy rất xót tiền, mì ăn liền làm từ thịt sao?
Sao có thể đắt đến vậy?
Khương Thư Lan không biết được, mì ăn liền là loại hàng bán chạy nhất của nhà máy thực phẩm Thượng Hải, mua bên ngoài phải năm xu một gói.
Vì mì phải được vận chuyển đến tận hải đảo nên giá trị lập tức tăng lên gấp đôi.
“Được rồi đừng đau lòng làm gì, khó khăn lắm mới bắt gặp được thứ mình thích, em cảm thấy thứ mình thích còn không giá trị bằng một đồng sao?”
Điều kiện nhà Chu Trung Phong rất tốt, anh căn bản không phải vì tiền mà phát sầu, muốn mua gì liền có thể mua nấy.
Trước kia khi còn độc thân thì là như vậy.
Hiện tại có vợ rồi cũng sẽ không bạc đãi vợ mình.
Lời này khiến Khương Thư Lan không còn cách nào khác để phản bác, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy lát nữa đi đến trạm đồ ăn để mua đồ ăn, chúng ta sẽ mua ít đi một chút.”
Đồ ăn cũng quá đắt rồi.
Dù sao mì ăn liền cũng đã mua, những việc khác Chu Trung Phong đều theo ý Khương Thư Lan hết, tất cả cùng đi tới trạm bán đồ ăn.
Chỉ có hai đứa nhỏ là liếc nhìn nhau, nhìn chằm chằm túi đựng đồ Chu Trung Phong đang cầm, túi mà bên trong có năm gói mì ăn liền.
Tiểu Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo cùng nuốt nước miếng ừng ực.
“Dường như chú Chu đối xử với chúng ta rất tốt nhỉ?”
“Vậy lát nữa ăn đại tiện nhớ để lại cho chú ấy một ít nước đại tiện đi!”
Chu Trung Phong: “...”
Thực ra không cần đâu.
Trạm bán đồ ăn cách cung tiêu xã không quá xa, nơi này không những bán những loại rau củ quả tươi mới, còn có một ít hải sản được ngư dân mang tới.
Khương Thư Lan vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy mấy con sò đang ngâm mình ở trong nước, ban đầu còn định tính toán tiền nong, vừa thấy đã lập tức quên hết chuyện tính tiền kia.
“Mua một ít cái này đi.”
Buổi chiều hôm đó ăn ở nhà họ Lôi còn cảm thấy rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận