Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 319:

Bên ngoài.
Chu Trung Phong cầm khăn lau mặt, lại rửa đi bùn đất dính trên tay, lúc này mới ra ngoài nói: “Chính ủy Tống, đội trưởng Triệu đấy sao?”
Sáng sớm đã tới đây chắc chắn là có chuyện rồi.
Đội trưởng Triệu nói trước: “Phó đoàn Chu, diễm phúc của cậu cũng dày thật đó!”
Cưới được một đại mỹ nhân về, nhìn qua thì là người hay ngại ngùng, không ngờ lại là đại mỹ nhân biết trêu đùa như vậy.
Cả đời người đàn ông, người thân quan trọng nhất không phải chính là vợ với con sao?
Trẻ trung xinh đẹp tài giỏi lại biết làm nũng, những điều này đều bị vợ của phó đoàn Chu chiếm hết rồi.
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng, thanh sắc bất động mà nói sang chuyện khác: “Hai người tới đây có chuyện gì vậy?”
Anh không thích bàn luận về vợ của mình với những người đàn ông khác.
Đương nhiên anh có thể tự khoe ra hết, nhưng khi người khác đề cập tới anh lại không thích chút nào.
Tống Vệ Quốc rất hiểu con người Chu Trung Phong, kiên định mà nói tiếp: “Là như vậy, đội diệt sói đã đi đến giai đoạn kết thúc rồi, nhưng cậu biết đó, sói rất thông minh lanh lợi, hiện tại đã diệt được gần hết rồi, nhưng vẫn còn vài con, người của đội chúng ta cũng bị thương vài người rồi, vẫn chưa bắt hết được chúng, vậy nên cấp trên muốn cho cậu đi thi hành.”
Điều này cũng đúng, Chu Trung Phong còn trẻ tuổi, thân thủ lại rất tốt, vậy nên cấp trên mới đi tìm anh như vậy.
Chu Trung Phong hơi nhíu mày, anh đồng ý một tiếng: “Được, khi nào thì đi?”
“Cứ chuẩn bị đi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào đó.”
Chu Trung Phong nhìn xuống.
Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu đều mang đồ qua.
Chu Trung Phong không khỏi khó hiểu.
“Không phải lúc đó đã nói rồi sao, vợ của anh bị kinh hãi vì sói nên đây là lễ vật chúng tôi mang qua để tặng.”
Bọn họ mỗi người cũng mang đến hai bình quýt, vốn dĩ nên là Tiêu Ái Kính cùng với Từ Mĩ Kiều mang đến mới đúng, nhưng bọn họ đối với Khương Thư Lan đã có bóng ma trong lòng rồi.
Vừa vặn đội trưởng Triệu cùng với Tống Vệ Quốc đi tới tìm Chu Trung Phong có chuyện muốn nói, lúc này mới tiện kêu bọn họ mang đồ tới tặng.
Chu Trung Phong nhíu mày, không phải là muốn nhận.
Nhưng Tống Vệ Quốc lại trực tiếp đưa qua: “Cũng đâu phải cho cậu, là cho vợ cậu mà, nhận lấy đi, nếu không trong lòng tôi sẽ luôn cảm thấy áy náy đó.”
Thực ra Tống Vệ Quốc cùng với Chu Trung Phong vốn không cần khách khí với nhau như vậy.
Từ lúc ông lão Chu nhờ Tống Vệ Quốc giới thiệu đối tượng kết hôn cho Chu Trung Phong là biết rồi.
Chỉ là giữa bọn họ lại có chút vấn đề vì bị Tiêu Ái Kính quấy rối, quan hệ không nói là bất hòa, nhưng cũng không thể thân cận như trước được nữa.
Nhưng đàn ông mà, tính tình rất tháng, quên chuyện cũng rất nhanh.
Tống Vệ Quốc chính là người như vậy, cho nên lúc này mới có một màn này.
Nói đến đây rồi, Chu Trung Phong cũng không từ chối nữa, trực tiếp nhận lấy, thanh âm thản nhiên: “Được rồi tôi nhận.”
Dứt lời, anh xoay người đi vào bên trong nhà.
Đợi anh vừa đi vào, Khương Thư Lan lập tức hỏi: “Bọn họ đi rồi à?”
Chu Trung Phong gật đầu, anh trực tiếp đi vào phòng ngủ thay quần áo, thay một bộ quân trang vào người: “Anh phải đi một chuyến tới đội diệt sói, tầm trưa chưa chắc đã quay về, em cứ ăn cơm trước đi không cần đợi anh.”
Khương Thư Lan theo bản năng mà nhíu mày: “Đội diệt sói sao?”
“Không phải nói là đã xử lý xong rồi sao?”
Lúc cô gặp phải chuyện không may đã nói sẽ thành lập đội diệt sói, chuyện này cũng xảy ra ba bốn ngày rồi.
Chu Trung Phong còn qua đó để làm gì nữa?
Thực ra Khương Thư Lan ngày đó khi bị sói dọa, trong lòng cũng đã có bóng ma tâm lý.
“Không có chuyện gì hết, chỉ là có hai con sói giảo hoạt đã chạy thoát được, đang có ý định báo thù, đội ngũ bên này đương nhiên phải bắt được hết bọn họ rồi, nếu còn để yên thì rất dễ xảy ra chuyện không may.”
Nếu sói tìm xuống núi, nếu tìm những người như bọn họ thì không sao, chỉ sợ sói rất giảo hoạt, sẽ tìm đến người già trẻ nhỏ để báo thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận