Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 441:

Chị Lưu nghe vậy miệng lập tức ngậm chặt lại như con trai, không nói một câu nào nữa hết.
Chỉ lặp lại câu vừa rồi: “Khương Thư Lan đang ở đâu?”
“Tiểu Khương đi rồi, ngày mai chị hãng đến tìm cô ấy.”
Lúc này, chị Ngưu đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, vừa khóc vừa tát vào mặt mình: “Tôi thực sự là bị điên rồi, sao lại làm ra loại chuyện này cơ chứ?”
“Sao lại cho rằng Tiểu Khương đi tố cáo tôi chứ?”
Nhưng chỉ là do bản thân suy nghĩ nhiều mà thôi.
Đến cuối cùng vẫn là tự mình hại mình.
Mọi người nhìn thấy chị Ngưu phản ứng như vậy lập tức quay sang nhìn nhau.
Ở bên ngoài.
Khương Thư Lan căn bản không biết đến việc chị Ngưu tìm đến mình, chỉ nhìn thấy Chu Trung Phong đang tựa người bên bờ ao.
Lúc này căn tin đã không còn ai nữa, chỉ có vài người đang ở bên đó rửa cặp lồng.
Khương Thư Lan chạy qua, cười lên hết sức vui vẻ: “Em biết ngay là anh đang ở đây đợi em mà.”
Cô vừa mới tới, lập tức có hai đứa nhỏ chạy ra từ phía sau lưng Chu Trung Phong: “Cô à...”
Hai đứa nhỏ mấy ngày hôm nay ở nhà họ Lôi, xem như có mấy ngày không được gặp Khương Thư Lan. Căn bản là nhớ đến không chịu được.
Khương Thư Lan ngồi xổm xuống, ôm lấy hai đứa nhỏ hỏi: “Trong tay hai đứa có gì vậy?”
Sao lại thơm như vậy?
Trong lòng ngực Lôi Vân Bảo có ôm một bọc giấy dầu, vừa nghe mình được hỏi, lập tức đưa bọc giấy qua: “Đây là vịt nướng, đồ nhắm rượu của ông nội cháu, cháu có lấy được một ít.”
Khương Thư Lan nhíu mày: “Cháu đã nói với người lớn chưa?”
Lôi Vân Bảo hơi khựng lại, cậu bé cùng với Tiểu Thiết Đản hai mặt nhìn nhau, đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong tiếp lời: “Nói rồi, ông lão tối nay có ăn bánh khoai tây của em đến no luôn rồi, trời nóng, vịt nướng không để đến ngày mai được, vậy nên để cho mấy đứa nhỏ mang về nhà.”
Nghe được lời này rồi Khương Thư Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy sư trưởng Lôi không phải bị thiệt mất sao?”
Dùng vịt nướng đổi lấy bánh khoai tây đương nhiên là thiệt rồi.
“Anh có đưa tiền rồi.” Sau đó Chu Trung Phong lại nhớ đến bộ dạng miễn cưỡng câu nệ mà nhận lấy tiền của sư trưởng Lôi, nhịn không được mà nói: “Ai kêu ông ấy không quản được miệng ăn của mình chứ.”
Vịt nướng chính là đồ cung ứng của sư trưởng Lôi.
Sư trưởng Lôi tuy rằng không đến căn tin, nhưng ngay sau khi nhận được tin lập tức kêu cảnh vệ viên đi tới lấy phần của ba người về, kết quả Tiểu Trương cùng với đồng chí Ngô không được miếng nào hết.
Một mình sư trưởng Lôi xử lý hết năm cái bánh, còn lại một ít thì cho hai đứa nhỏ ăn.
Ông ấy không no thì ai no?
Như vậy rồi còn lấy đâu ra dạ dày để ăn vịt nướng nữa?
Vịt biển lớn lên từ phía Nam, từ nhỏ đã tản bộ bên bờ biển ăn sò ngao ốc mà lớn lên, được nuôi thành cơ thể béo thịt nhiều mỡ, lại còn rất ngon, không gầy một chút nào hết.
Nếu không Chu Trung Phong cũng không đoạt đồ ăn từ bên miệng sư trưởng Lôi, trực tiếp lấy tiền đưa qua cho ông ấy.
Người lớn nói chuyện rất sốt ruột, hai đứa nhỏ có chút chờ không nổi nữa.
“Vậy chúng cháu có được ăn vịt nướng không ạ?”
Tiểu Thiết Đản cẩn thận mà hỏi han, cậu bé thực sự rất muốn ăn!
Ngửi thôi đã thấy thơm rồi.
Khương Thư Lan nghe vậy thì ngừng không nói nữa, mở bọc giấy dầu ra, đây là vịt nướng ở phía Nam, nướng cho hai mặt vàng lên óng ánh, quanh người đầy dầu, vịt được nướng thơm phức đầy mũi.
Cô trực tiếp xé ra hai cái đùi vịt.
“Đi rửa tay đi, rửa xong rồi qua rửa tay.”
Thiết Đản lập tức vui đến phát điên.
Rửa sạch tay, nhận lấy vịt nướng lập tức gặm đến mức tay dính đầy dầu.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ ăn ngon miệng như vậy, Khương Thư Lan cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, thúc giục Chu Trung Phong.
“Chúng ta mau về nướng thôi, em muốn hấp mấy cái bánh nữa, thái hai trái dưa chuột, bánh bột mỳ và dưa chuột chấm nước tương của chúng ta ăn cùng với vịt nướng kia mới là ngon nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận