Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 775:

Ông ấy hít hít mũi: “Ông ngâm cái gì vậy?”
“Không nói cho ông biết đâu, đợi giải quyết mọi việc xong rồi nói.”
Chu Nghĩa Khôn đi tới vô cùng tự nhiên, kéo Chu Trung Phong ngồi xuống, tự mình cũng đi tìm một cái ghế, thoải mái mà uống một chén chà bạc hà, mát lạnh đến sảng khoái.
“Hay là muốn nói mạng sống của mấy lão già này không đáng với số tiền kia?” Lời này nghe có hơi nghiêm trọng.
“Ông đang nói bậy cái gì vậy?”
Hạ Hoài Dân trừng mắt: “Mấy người các ông là gì chứ? Là quốc bảo sao? Chút đồ vật này thì có là gì chứ? Về sau có thêm nhiều đồ nữa thì cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
“Vậy thì được!”
Chu Nghĩa Khôn nói với Chu Trung Phong vẫn còn đang im lặng: “Tiểu Phong, lấy giấy tờ ra đi.”
“Đối chiếu cho chuẩn vào, thanh toán trong một lần luôn.” Dừng một chút, cố ý liếc mắt nhìn Hạ Hoài Dân: “Không được nợ một đồng nào!”
Hạ Hoài Dân: “...”
Ông ta chưa từng có ý định sẽ nợ nần kia mà?
Lão Chu này dẫn con trai mang sổ sách tới là có ý gì chứ?
Sợ ông ta sẽ không trả tiền sao?
Sắc mặt Hạ Hoài Dân lập tức đen lại, lấy ra tờ đơn thanh toán từ bên trong ngăn kéo.
“Được rồi được rồi, cứ đi tìm kế toán Lý đi, thực sự cho rằng tôi không biết xấu hổ như vậy sao? Còn dám quỵt cả tiền của quân đội.”
Coi ông ta là ai chứ?
Chu Nghĩa Khôn nhận lấy tờ đơn thanh toán, cẩn thận xem qua xem lại: “Lão Hạ, không phải là nghi ngờ ông quỵt nợ, mà là do ông có tiếng vắt cổ chày ra nước, nếu tôi không thay con trai tôi thúc giục ông thì ai biết ông sẽ kéo dài tới khi nào chứ.”
Muốn nói là nhân phẩm của Hạ Hoài Dân kém thì không đến mức.
Chỉ là quá thiếu thốn rồi, ông ta thân là lãnh đạo của căn cứ mỗi xu tiền đều hận không chia ra từng chút một để tiêu.
Đến cả chiếc quần của ông ấy không không còn chỗ nào có thể vá được nữa rồi.
Hạ Hoài Dân nghe như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy ông vẫn là kiểu phúc trong tâm quân tử của tiểu nhân mà thôi, không nói đến cái gì khác, mà nói đến con trai Tiểu Phong của tôi có được không? Thằng bé vượt ngàn dặm xa xôi, tôi có thể để thằng bé tay không mà về được sao? Để thằng bé quay về mà không báo cáo được kết quả công tác sao?”
Hoàn toàn không thể được.
Lý thì là như vậy, nhưng không thể không lo lắng được!
“Biết ông là ông chú tốt mà.” Chu Nghĩa Khôn đứng lên, vỗ vỗ bả vai Hạ Hoài Dân: “Lúc Tiểu Phong nhà chúng tôi đi, đơn vị có đặc sản gì để Tiểu Phong mang về hay không?”
“Rõ ràng không thể để Tiểu Phong tới đây thì mang một hàng đầy xe tải tới mà về lại không có gì được đúng không?”
“Điều này khác nào khiến cho quân đội ở hải đảo nghĩ căn cứ Tây Bắc này của chúng ta nghèo đến rớt mồng tơi đâu chứ?”
Nhưng đúng là nghèo đến rớt mồng tơi thật.
Hạ Hoài Dân oán thầm, nhưng lại cảm thấy Chu Nghĩa Khôn đúng là nói rất có lý.
Liền trầm tư một lát: “Lúc đi sẽ cho cậu một ít thịt bò Tây Tạng, cùng với mấy thùng sữa nữa, không phải cậu nói vợ cậu sắp sinh rồi đúng không? Tôi nghĩ mấy thứ này vợ cậu có thể dùng được.”
Chu Trung Phong từ lúc vào phòng đến nay vẫn luôn im lặng nghe bọn họ đấu đá với nhau lúc này lại đứng lên, vừa nói không cần xong liền bị Chu Nghĩa Khôn nói: “Đồ người lớn cho thì không được từ chối, đây là đồ mà chú Hạ cho thì con cứ nhận đi, hiếm khi nào ông ấy hào phóng được đến như vậy, bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Chu Trung Phong nghe vậy thì vâng một tiếng.
Sau khi rời khỏi văn phòng rồi, anh liền thấp giọng nói với Chu Nghĩa Khôn: “Như vậy có tốt hay không?”
Nói thế nào bây giờ?”
Giống như thể nhiều năm như vậy rồi, anh đều có thói quen giúp đỡ người khác, đột nhiên vừa rồi lại được cha mình ra mặt giúp đỡ cho mình như vậy, loại cảm giác này anh cảm thấy không được quen cho lắm.
Chu Nghĩa Khôn xua tay: “Làm gì có chuyện tốt hay không, lần này con tới là làm đại ân cho cả căn cứ này rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận