Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 756:

Trước kia khi tình cảnh còn gian khổ, vất vả đến cơm ăn cũng không có đủ, một củ khoai tây chia ra, người này một nửa người kia một nửa, cứ như vậy mà ăn.
Chứ chưa nói đến những món ngon như vậy.
Dù lúc trước Khương Thư Lan gửi tới không ít đồ, nhưng không đủ được cho căn cứ Tây Bắc nhiều người như vậy.
Hai vợ chồng Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa, lại ăn đồ của người khác nhiều năm như vậy rồi, sao lại có thể không biết xấu hổ mà đi ăn mảnh được?
Hai vợ chồng bọn họ vài ngày đầu cũng là ăn uống vô cùng thoải mái, đến những ngày sau đó mới dần dần tiết kiệm lại.
Ban đầu vốn không hề biết, sau đó khi ăn vào rồi mới thấy bản thân khỏe mạnh hơn rất nhiều, lúc này mới nhận ra được hải sản thực sự rất tốt.
Đem hết đồ của mình đi cho mọi người.
Thấy lão Tiêu như vậy, Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa không khỏi cảm thấy ngậm ngùi, an ủi ông ấy: “Cố lên, có lẽ hải đảo cũng sắp cung cấp đồ đến đây rồi.”
Bọn họ sẽ không còn phải khổ sở như vậy nữa.
Lão Tiêu ừ một tiếng, cầm cặp lồng mà rời đi.
“Tôi đến nhà máy pháo thuốc xem số liệu của các thí nghiệm mới thế nào rồi.”
Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Hoa cũng ăn không nổi nữa: “Vậy được, chúng ta cùng nhau đi.”
Ba người cứ như vậy mà cầm cặp lồng rời khỏi căn tin.
Mùa đông ở Tây Bắc rất lạnh, mùa hè lại nóng, bây giờ mới là thời tiết của tháng tám, vừa ra bên ngoài gió nóng đã ập vào mặt, như thể muốn nướng luôn da thịt con người.
Mặt đất đều khô nóng đến nứt nẻ hết rồi.
“Cũng không biết khi nào mới có mưa nữa.” Lão Tiêu lại nhịn không được mà nói.
Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa đều lắc đầu, bọn họ ở đây không dựa vào trồng trọt để sống thì còn tốt.
Mấy nông dân ở vùng Tây Bắc này mới thảm, trời khô không chịu đổ mưa, lương thực trồng trên mặt đất đều không sống và sinh trưởng nổi.
Đến rau củ để cung ứng cho căn tin của bọn họ cũng không có.
Càng không có thì lại càng muốn có.
Đường Mẫn Hoa than thở một tiếng: “Bánh ngô này cũng chả có vị gì hết, nếu bây giờ có miếng xoài thì tốt rồi.”
Ngọt ngào đến mê người.
Chỉ nhắc đến thôi cũng khiến cho khoang miệng không nhịn được mà tiết nước bọt.
Nghe được lời này của bà ấy khiến cho Chu Nghĩa Khôn với lão Tiêu đều phải nuốt nước miếng, lão Tiêu vốn rất thân thiết với hai vợ chồng bọn họ.
Lần trước được ăn miếng xoài kia, hiện tại ngẫm lại đều cảm thấy vô cùng ngon.
“Vẫn là hải đảo nhiều đồ ăn tốt, đâu có giống như Tây Bắc này của chúng ta chứ.”
Ba người liền bắt đầu chạy.
Đừng thấy tuổi của ba người gộp lại thành hơn trăm tuổi mà nghĩ bọn họ yếu, quả thực chạy cũng nhanh không kém hơn những người trẻ tuổi là bao.
Đợi sau khi đi tới nhà máy rồi, họ liền thấy lão Lý nằm trên mặt đất phủ đầy bụi, vừa rồi là vì mới đốt pháo nên cả nhà máy đều dính đầy bụi bay khắp nơi.
Mà vây quanh lão Lý là một nhóm đồng nghiệp cùng với học trò.
Chu Nghĩa Khôn liền đi tới nói: “Có chuyện gì vậy?”
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy được lão Lý đang nằm trên mặt đất không biết sống chết thế nào.
Sắc mặt ông ấy cực kỳ tiều tụy, mí mắt đen đặc lại, khóe miệng cũng lở loét đầy vết thương, cả người thoạt nhìn không có chút sinh khí nào.
“Không biết nữa, thầy....” Tô Minh Phương lúc này đã khóc nức nở rồi: “Em mang số liệu thí nghiệm cho thầy Lý xem, ông ấy còn chưa nhận lấy được cả người đã té xỉu như vậy rồi.”
Nghe được lời này, Đường Mẫn Hoa lập tức tiến đến, hai tay đặt trước ngực lão Lý, nhấn liên tiếp hơn mười cái lão Lý mới khẽ hừ một tiếng.
Giống như đang cận kề cái chết mà được kéo về vậy.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đường Mẫn Hoa đưa tay ra: “Đưa cho tôi chiếc chậu.”
Tô Minh Phương lập tức đưa qua, Đường Mẫn Vân tiếp nhận rồi thì từ từ đổ nước vào miệng lão Lý vừa đổ vừa hỏi ông ấy: “Ông ấy chưa ăn cơm mấy bữa rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận