Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 409:

Thằng nhóc đó và Lôi Vân Bảo thân nhau đến nỗi chẳng khác nào anh em mặc chung một cái quần.
Từ Mỹ Kiều tức giận đến nghiến răng: “Anh nói thử xem, mỗi một chuyện, em đều thua kém Khương Thư Lan sao? Hổ Tử và Tú Ni nhà chúng ta thua cái đứa Thiết Đản Nhi gì đó sao? Chúng ta không có kém cỏi, mà chỉ là thiếu may mắn thôi.”
Cô ta không mua công trái xây dựng Tổ quốc, hai đứa nhỏ nhà cô ta cũng không dỗ dành được Lôi Vân Bảo.
Nghe vợ mình một bụng tức giận, đội trưởng Triệu cũng đau đầu, hắn ta nhéo nhéo thái dương.
“Được rồi, chuyện qua rồi thì đừng nói tới nữa, trước tiên em nên nghĩ xem làm thế nào để mua công trái xây dựng Tổ quốc đi, đừng đợi mất bò mới lo làm chuồng.”
Sau đó hắn ta cảnh cáo Từ Mỹ Kiều: “Em và vị kia của nhà phó đoàn Chu vẫn nên chung đụng cho tốt đi.”
“Không nói đến cái khác, chỉ riêng sự nở mày nở mặt của đội trường Na và doanh trưởng Lý thôi, chắc em cũng thấy rồi phải không?”
Từ Mỹ Kiều do dự, nhưng cô ta nhìn chồng mình nghiêm túc như vậy, lúc này mới không nguyện ý gật đầu: “Em biết rồi.”
Nghĩ đến bộ dạng dầu muối không ăn của Khương Thư Lan, Từ Mỹ Kiều không khỏi cảm thấy đau đầu.
Ngay cả Khương Thư Lan cũng không ngờ rằng, cô có thể được cờ thưởng này.
Chuyện lại còn náo lớn như vậy, không đến mức nhà nhà sôi nổi bàn tán, nhưng cũng không khác lắm.
Cô hoàn toàn đẩy chuyện công trái trong hợp tác xã tín dụng đến trước mặt mọi người.
Nếu nói sáng nay, một số người vẫn còn ôm thái độ xem xét trông đợi.
Thì chờ đến chiều, hợp tác xã vẫn luôn vắng vẻ, bỗng dưng chen đầy người không nói, lại còn xếp hàng chờ đợi ở ngoài cửa.
Những người này tới đây không phải vì thứ gì khác, mà là đến mua công trái xây dựng Tổ quốc.
Cảnh tượng lúc trưa đó, Lý Hồng Anh và phó chủ tịch Tiền ở hợp tác xã tín dụng đến đưa cờ thưởng, mọi người đều xem ở trong mắt.
Cái này không chỉ có thể cống hiến xây dựng quốc gia, mà còn có cờ thưởng, được khen ngợi, quan trọng là lợi nhuận cũng cao.
Lúc này mới có chuyện đông người như vậy, đương nhiên cũng có loại người như Từ Mỹ Kiều, hạt trân châu trên bàn tính kêu đến vang dội.
Khương Thư Lan tới mua công trái xây dựng Tổ quốc thì được phát cờ thưởng, sư trưởng Lôi cũng khen ngợi Chu Trung Phong trước mặt mọi người.
Bọn họ tới mua, chắc cũng không kém hơn đâu đúng không?
Thật ra ở đây có không ít người mang tâm tình như vậy, tuy rằng mỗi nhà đều phải thắt lưng buộc bụng mà sinh hoạt, nhưng người đàn ông của bọn họ tham gia quân đội, ở trên hải đảo này vẫn có thể bắt hải sản trang trải sinh hoạt, nên nhà ai mà chẳng có chút tiền tiết kiệm?
Lúc này mới có chuyện mọi người ồ ạt ùa lên.
Có thể nói chỉ cần có chút tiền, bọn họ đều sẽ đến hợp tác xã mua công trái.
Ngay cả những nhà nghèo đến mức túi tiền kêu leng keng, cũng không có cách nào khác mà đứng ở bên ngoài ngóng vào.
Bọn họ đấm ngực dậm chân, tiếc nuối không thôi.
Cán sự Lý Hồng Anh ở hợp tác xã thấy được màn này, miệng cũng không khép lại được, cô ấy liên tục nói với lãnh đạo của mình: “Vẫn là đồng chí Khương Thư Lan tốt, hôm qua cô ấy vừa đến đây một chuyến, đã có thể làm cho hợp tác xã chúng ta sống dậy.”
Lãnh đạo nhìn bên ngoài đang rầm rộ, cũng gật đầu: “Có ai nói không phải vậy đâu.”
Ngay cả phó chủ tịch Tiền còn trực tiếp hơn: “Chờ cô thống kê số lượng công trái xây dựng Tổ quốc đã bán ra, tôi sẽ trở về báo cáo với cấp trên, để họ khen thưởng hợp tác xã tín dụng bên hải đảo này, tất nhiên hành động của quân tẩu trong bộ đội đối với chúng ta và sự cống hiến của họ cho quốc gia cũng sẽ được tính vào.”
Nghe vậy, Lý Hồng Anh và lãnh đạo của cô ấy liếc nhau một cái, bọn họ càng thêm cố gắng làm việc.
Lần bán công trái xây dựng Tổ quốc này tới tận lúc sắp tan tầm vào lúc 6 giờ chiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận