Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1329:

Khi thái xuống, nạc mỡ đan xen, mỡ heo ánh lên lát thịt, vô cùng ngay ngắn ngã xuống trên thớt.
Kỹ thuật thái thịt của Thư Lan cực tốt, một mạch thái xong toàn bộ thịt khô, ước chừng đổ đầy một chiếc dĩa tráng men, lúc này mới thu tay lại.
Cô ra tay phung phí, mới đó mà thái luôn số thịt ăn trong vòng một tuần của cả nhà, khiến Tưởng Tú Trân nhìn thấy khoé mắt giật giật, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nói gì mà chỉ thấy tiếc.
Thư Lan vừa trở về, đừng nói một miếng thịt khô, dù cô có muốn ăn mười miếng cũng được.
Mẹ Khương đứng bên cạnh thật ra đã nhận ra, không nhịn được dùng ngón tay nhấn vào trán Khương Thư Lan: "Với độ háu ăn này của con, nhà có núi vàng núi bạc cũng không đủ ăn."
Khương Thư Lan nhấp môi cười: "Thịt bảo quản đủ mà mẹ, lần này con với Trung Phong trở về cầm theo rất nhiều phiếu thịt."
"Ăn đồ trong nhà đi, ai bảo con đem theo phiếu, làm vậy không phải đã khách sáo rồi sao?"
"Đúng đúng đúng, đúng vậy đó Thư Lan, câu này của em không khiến người ta vui lên chút nào đâu." Mấy chị dâu cũng chen nhau nói.
Tuy Khương Thư Lan chưa nói gì, nhưng lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Sau đó là canh gà hầm nấm, mấy thứ này đều là Đại Sơn tặng, vào năm ngoái, người nhà họ Khương lên núi đi săn, bắt được gà rừng về nhà rồi làm thịt, treo ở trên xà ngang phơi khô.
Hiện giờ vẫn chưa tới lúc ăn Tết mà Tưởng Tú Trân đã lấy xuống một con, rồi lại bắt nửa nồi nấm.
Nấm được hái trên núi, sau khi phơi khô thì đặt ở đó, ăn vào nghe sừng sực.
Một con gà, ít nhất phải bỏ một cân nấm, lúc hầm trong nồi thì lại đặt bánh ngô bao quanh mép nồi, đợi sau khi gà và nấm hầm xong, bánh ngô đó cũng chín theo, một mẻ sắc vàng rực rỡ, còn kèm theo mùi thịt gà, miễn bàn thơm đến cỡ nào.
Người nhiều nên bánh cũng nhiều, khoảng chừng hai ba mươi cái.
Lúc vớt lên đựng được nửa rổ.
Việc còn lại chờ nồi sạch sẽ thì trực tiếp xào rau, thịt khô xào tỏi, cải thảo chua cay, thịt heo hầm với miến, cộng thêm canh cá dưa chua và gà hầm với nấm trước đó.
Tuy chỉ có năm món ăn nhưng mỗi món đều được dọn ra bằng dĩa tráng men loại lớn, lượng thức ăn rất đủ đầy.
Đến khi vào bàn cơm, bọn nhỏ đã gấp không chờ nổi, ngồi vào chiếc bàn nhỏ lùn được mua riêng cho chúng, đồ ăn cũng đã được bày sẵn bên trên, năm món ăn bọn nhỏ đều có.
Lại kèm thêm một rổ bánh ngô nữa.
Bọn nhỏ quả thực sắp giành nhau đến điên rồi, há to mồm ăn cơm, ăn đến mức cái miệng bóng nhẫy, khiến các bạn nhỏ vốn kén ăn như Nháo Nháo và An An đều bị kích thích theo.
Mỗi người ăn một cái bánh ngô, bẻ bánh ngô có mùi gà hầm với nấm rồi cắn xuống một miếng, ngon đến mức muốn nuốt trọn luôn đầu lưỡi.
Bên của đám nhỏ là cảnh tượng ấy, bên phía người lớn cũng không yên tĩnh là bao.
Điều kiện nhà họ Khương cũng khá giả, nhưng ăn một bữa thịt thịt cá thịnh soạn như vậy thì đã nhiều năm rồi chưa có.
Đây cũng coi như là lần đầu.
Nếu không phải cố kỵ trên bàn ăn còn một người con rể là Chu Trung Phong thì e là mọi người đã trực tiếp ăn luôn rồi.
Cũng may vẫn nhớ rõ quy củ, đợi đến khi tất cả người lớn đều tập trung đông đủ, đám đàn ông bèn bắt đầu rót rượu.
Có điều cũng không phải bọn họ kính Chu Trung Phong mà là Chu Trung Phong kính từng người một, gồm cha vợ và mấy người anh vợ.
Tính lên, ai bảo Khương Thư Lan nhỏ nhất làm gì, nên bàn về bối phận cũng thấp nhất luôn.
Đây cũng là chuyện không thể nào sửa đổi.
Kính xong một vòng rượu, sắc mặt của Chu Trung Phong cũng đã có chút đỏ lên, Khương Thư Lan không nhịn được túm anh ngồi xuống, nói với mọi người trong nhà: "Nếu không cứ theo phép tắc uống bấy nhiêu thôi được không ạ? Trời đang lạnh, mấy món ăn này mà không ăn ngay thì sẽ nguội hết."
Anh cả Khương của họ là người thành thật, tất nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng anh ba Khương lại xảo quyệt, từ trước đến giờ cứ thích mở miệng chọc đứa em gái Khương Thư Lan của mình.
Anh ấy cười trêu ghẹo: "Mọi người thấy em gái nhà chúng ta không? Đau lòng đồ đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận