Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 865:

Vốn dĩ cho rằng mẹ kế bị thương sẽ lại cãi nhau một trận lớn nhưng không thật ngờ mẹ kế chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh trai rồi bịt đầu chảy máu chạy khỏi nhà họ Trâu.
Những lời ngắt quãng thoát ra từ miệng Tiểu Trâu Mỹ.
Bà lão Trâu ngạc nhiên: "Cái gì? Mẹ kế của cháu chạy đi rồi sao?"
“Đến Tết mà cô ta còn chạy đi, ai sẽ nấu cơm bây giờ?”
Giang Mẫn Vân bị cháu trai mình hại đến mức bị thương, bà ấy thậm chí còn không hỏi.
Chuyện này làm thế nào Tiểu Trâu Mỹ có thể trả lời được đây?
"Trâu Dương, cháu cũng thật là, không chọc giận cô ta vào buổi sáng, không chọc giận vào buổi tối, sao lại chọc giận khiến cô ta chạy đi vào cái đêm ba mươi Tết, giờ thì hay rồi, nhà mình trưa nay ăn gì?"
Kể từ khi Giang Mẫn Vân được gả vào nhà đến nay, bà lão Trâu như thể không biết nấu ăn.
Trong khoảng thời gian đó có một lần bà ấy bị con trai đuổi về.
Tuy nhiên, bà lão Trâu người đã quen với cuộc sống tốt đẹp ở thành phố, không thể chịu đựng được cảnh tối đèn ở nông thôn, vẫn còn phải sống kiểu một ngày làm đến tối không xong ư?
Bà lão Trâu bị đuổi về trong ba ngày, lại chạy đến chỗ con trai mình.
Trâu Dương khẽ cau mày sau khi nghe bà nội nói: "Bà ơi, bà cũng không thích Giang Mẫn Vân sao?"
Bà nội của nó cả hai đời chưa từng thích mẹ kế mà cha nó lấy.
Chỉ là, chẳng qua là Khương Thư Lan từ kiếp trước đã sưởi ấm trái tim bà nội nó. Và Giang Mẫn Vân trong cuộc đời này chưa bao giờ ấm áp.
Ngược lại, giữa mẹ chồng con dâu trước nay vẫn luôn như gà bay chó nhảy.
Bà lão Trâu có chút không tự nhiên và luôn cảm thấy mắt cháu mình quá sắc bén.
"Không thích thì thôi, không thích thì vẫn cần phải có người chăm lo cho hai anh em các cháu."
"Chăm lo cái gì chứ?" Trâu Dược Hoa vào đêm ba mươi Tết vẫn chọn làm thêm giờ, bước vào với vẻ mặt mệt mỏi, bên ngoài áo khoác đã phủ một lớp tuyết.
Chỉ là phía sau lối đi ở hành lang này, nhà của bọn họ có lối đi không giống như những ngôi nhà khác, trong mỗi cái nồi đều chứa đầy cá và thịt nóng hổi đang bốc khói.
Trái lại, bếp than bên ngoài nhà họ vẫn tắt, nồi nguội, bát nguội.
Trâu Dược Hoa hỏi xong, mọi người lập tức im lặng.
Mất một hồi lâu, Trâu Dương nói: "Giang Mẫn Vân đã bị con đuổi đi rồi, bà nội trách con hôm nay không nên đuổi dì ta đi, không có ai nấu ăn cả."
Những lời này khiến sắc mặt của Trâu Dược Hoa trùng xuống, và đặt chiếc cặp đựng giấy tờ lên trên kệ: "Mẹ, ban đầu lúc mẹ đến, con đã nói với mẹ như thế nào?"
"Chính là lúc không có Giang Mẫn Vân ở nhà, mẹ đã ở đây rồi, vậy thì mẹ sẽ chịu trách nhiệm về ba bữa ăn một ngày cho con và các con của con."
Trước đây, anh ta không phải là chưa từng nghĩ đến việc để Giang Mẫn Vân phục vụ mẹ mình.
Tuy nhiên Giang Mẫn Vân không phải là loại dễ đối phó.
Đi thẳng vào vấn đề: "Nếu anh không muốn em tố giác mẹ anh vì đã nói những lời phản động đó, vậy thì anh cứ để em phục vụ bà ấy."
Chỉ với chiêu này đã nắm giữ bảy tấc của Trâu Dược Hoa.
Kể từ đó, Trâu Dược Hoa không bao giờ yêu cầu Giang Mẫn Vân phục vụ mẹ anh ta nữa.
Lời tố cáo của con trai khiến bà lão Trâu có phần xấu hổ: "Con xem đi, có nhà nào mà lấy con dâu thì không dùng được không, giống như là tổ tiên cần thờ cúng vậy đó? Chỉ có gia đình chúng ta thôi, con là con trai mà không thương mẹ, lại còn ra lệnh cho bà mẹ già."
"Mẹ, mẹ có biết trước đây Giang Mẫn Vân đã nói gì với con không, nói là nếu mẹ muốn ăn cơm tù, mẹ còn dám để cô ấy hầu hạ mẹ sao?"
Mấy từ “ăn cơm tù” khiến bà lão Trâu rùng mình.
"Giang Mẫn Vân nói như dùng cả ngàn con dao đâm, thật độc ác, cô ta không sợ bị ông trời giáng sét xuống sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận