Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 335:

Thà rằng lo nghĩ đến chuyện cần lo còn hơn là làm lu bù hết những chuyện không đáng.
Cô vớt măng mới luộc hôm qua ra cho vào trong cái mẹt, phơi ra ngoài sân nắng, sờ qua thấy vẫn còn ẩm, vẫn còn hơi mềm mềm nữa.
Thời tiết này ở hải đảo, nóng thì nóng, nhưng có chút giống với phương Nam.
Độ ẩm rất cao.
Số măng này rõ ràng đều đã phơi khô rồi, nhưng chỉ cất vào một đêm đã nhanh chóng mềm ra.
Khương Thư Lan vừa mới phơi xong măng, nhà bên cạnh liền truyền đến tiếng nói: “Tiểu Khương, em có ở nhà không? Có ở nhà thì chị có mang một bát măng xào giòn cho em đây.”
Là Miêu Hồng Vân.
Hai nhà đã là hàng xóm thân quen, dù là ai nấu món gì cũng đều mang qua cho nhau một ít.
Khương Thư Lan cũng không từ chối: “Chị Miêu, cửa nhà vẫn đang mở, chị cứ đi vào đi.”
Buổi sáng sau khi Chu Trung Phong rời khỏi đây, cô vẫn luôn mở cổng chính ra chứ không hề đóng lại.
Đón Miêu Hồng Vân, Khương Thư Lan đi vào bên trong phòng lấy hai quả dừa ra, dựa theo cách lần trước mà Chu Trung Phong dạy để gọt dừa ra, đặt bên cửa sổ.
Con người kết giao chính là như vậy, không thể chỉ biết nhận lại mà không biết cho đi.
Một lát sau, bên kia lập tức truyền đến tiếng lộp cộp.
Miêu Hồng Vân đi tới, không chỉ bưng một bát măng đã xào giòn, mà còn có cả ít cà chua cùng với dưa chuột đã chín.
Nhưng mà sau khi buông số đồ xuống lập tức nhận thấy Khương Thư Lan có chút không vui.
Nhưng chị ấy lại không nghĩ Khương Thư Lan lại đang không vui vì tính tình của Khương Thư Lan rất tốt, nhưng mấy đứa nhỏ đang không có ở nhà, rất dễ khiến cô ấy tức giận...
Miêu Hồng Vân tìm chỗ sắp xếp đồ cho gọn, sau đó chị ấy hỏi: “Vợ chồng hai em cãi nhau hả?”
Bình thường Khương Thư Lan vẫn luôn vui vẻ mà cười đối với mọi người, tuy hôm nay cô cũng cười, nhưng đáy mắt lại không giấu được vẻ u sầu.
Khương Thư Lan xoa xoa mặt, thở dài một hơi: “Rõ ràng đến như vậy sao?”
“Rất rõ ràng luôn đó, bộ dạng Tiểu Khương đẹp như vậy, cứ hễ có chút không vui thì mày sẽ nhăn lại, nhìn đôi mày của em kìa, sắp kẹp chết được cả con muỗi luôn rồi.” Miêu Hồng Vân thấp giọng nói: “Chị nói cho em nghe này, không nên như vậy đâu, mấy nữ đồng chí chúng ta nên bớt bận tâm, bớt nhíu mày lại.”
Khương Thư Lan biết điều đó, nhưng biết thì biết, trong lòng của cô vẫn cất giấu nhiều chuyện.
“Có chuyện gì vậy? Mau nói với chị đi để chị giúp đưa lời khuyên cho.” Miêu Hồng Vân nhịn không được mà nói: “Vợ chồng mới cưới đều là như vậy, phải qua lại tiếp xúc nhiều mới biết, hồi đó khi vợ chồng chị mới cưới nhau còn đụng qua cả dao rồi, nhưng không phải bây giờ cũng bình thường rồi sao?”
“Em xem có thể nói cho chị nghe được không? Chị cũng là người từng trải, có thể tư vấn góp ý cho em được.”
Cả Khương Thư Lan lẫn Chu Trung Phong đều là lần đầu kết hôn, đều sẽ có vấn đề, mâu thuẫn như vậy là chuyện bình thường.
Chính là có một số việc bản thân nghĩ là việc lớn, nhưng khi nói ra lại không là gì hết.
Khương Thư Lan ở trên đảo không có người nhà, cũng không có bạn bè, có chuyện gì cũng chỉ có thể giấu uất nghẹn trong lòng.
Thấy Miêu Hồng Vân hỏi như vậy, cô mím môi suy nghĩ một lát, rồi sắp xếp lại ngôn từ, chọn những từ có thể nói để nói: “Chị Miêu, em hỏi chị nhé?”
“Nếu như chị xuất phát từ thành ý tốt, muốn giúp đỡ cho đội trưởng Na, nhưng đội trưởng Na vì quá trình mà chị giúp đỡ cho anh ấy, thấy có chút khó tin, đối phương vì vậy mà nghi ngờ chị, cho chị nói thẳng, chị sẽ làm như thế nào?”
Miêu Hồng Vân rất thông minh!
Lúc này cô cười lạnh một tiếng: “Em giúp anh ấy, anh ấy lại dám nghi ngờ em! Nếu thẳng thắn mà nói em sẽ không thèm giúp anh ấy nữa! Đã được giúp đỡ còn ra vẻ? Còn dám nghi ngờ em, em không thèm quan tâm anh ấy nữa đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận