Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 303:

Động tác lấy đũa lấy thìa này lại được thực hành lưu loát đến như vậy, như thể lấy đũa lấy thìa cho cô đối với anh là chuyện rất bình thường vậy.
Khương Thư Lan kinh ngạc, những người khác vẫn còn ở đây kia mà?
Những người khác đang ở trong phòng thấy cảnh này cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Phó đoàn Chu này bị vợ quản nghiêm đến vậy sao?
Đương nhiên đây chính là suy nghĩ của đàn ông.
Ở trong mắt của phụ nữ, nhất là trong mắt Tiêu Ái Kính, chính là hận không thể phun hết máu ra ngoài!
Người chồng tốt đến như vậy, cháu gái của chị ta lại có thể vứt bỏ được sao?
Vứt đó bỏ chạy một cách không công.
Người đàn ông đi đến trạm đồ ăn mua đồ ăn, lại đến căn tin để học nấu ăn, còn mang về đến tận giường, chỉ thiếu đút tận miệng cho vợ ăn mà thôi, chính là điều kỳ quái hiếm thấy nhất ở trên hải đảo này.
Đội trưởng Triệu hoàn toàn trợn tròn mắt, những lời hay định nói đến bên miệng rồi cũng không biết nói gì nữa mới tốt.
Cái này cái này cái này... Phó đoàn Chu sao không chú ý một chút nào hết vậy?
Có nhiều người ngoài ở đây như vậy, anh liền công khai chăm nom hầu hạ vợ mình như thế, chuyện này nhỡ truyền ra ngoài thì sao, không cần thanh danh nữa sao?
Vẫn là chính ủy Tống phản ứng nhanh nhạy, hắn ta tiến đến từng bước, bước đi đến trước mặt Chu Trung Phong, tay nắm lại thành nắm, ho nhẹ một tiếng: “Trung Phong à, kết quả xử phạt đã có rồi, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ không tới chỗ anh như vậy không phải sao?”
Trong lòng Khương Thư Lan oán thầm, sao Chu Trung Phong có thể lớn mật như thế.
Chuyện lớn như vậy không nói, người ta tới cửa giải thích còn vào tận trong phòng, sao cô có thể nuốt trôi đồ ăn được.
Chu Trung Phong thấy được tốc độ ăn của cô rất chậm, vô cùng cẩn thận mà hỏi: “Vẫn còn nóng quá hả?”
Nếu như còn nóng quá thì lần tới anh sẽ chú ý một chút.
Khương Thư Lan cắn đũa, theo bản năng mà lắc đầu.
“Vậy mau ăn đi.”
Chu Trung Phong đứng dậy, nhìn về phía Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu ở trong phòng, nói thẳng với bọn họ: “Nói cách khác, chuyện này ngoài việc xử phạt của tổ chức ra, còn lại đều do cá nhân lén lút giải quyết sao?”
Lời nói sắc bén như đâm trúng điểm yếu của những người kia.
Tống Vệ Quốc cùng với đội trưởng Triệu liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng nói.
“Nếu như lén giải quyết...” Thanh âm của Chu Trung Phong lạnh lùng: “Người giải thích chuyện này nên là đồng chí Tiêu Ái Kính, đồng chí Từ Mĩ Kiều, cùng với đồng chí Đinh Ngọc Phượng mới đúng.”
Anh vừa mới dứt lời, sắc mặt hai người Từ Mĩ Kiều cùng với Tiêu Ái Kính trở nên vô cùng nhục nhã, sở dĩ bọn họ muốn kéo chồng mình đến là để chồng mình giải thích thay, rõ ràng là bọn họ không thể tự mình mở miệng được kia mà.
Hơn nữa chuyện hôm qua cũng không phải do bọn họ cố ý.
Chỉ là không ai ngờ được mọi chuyện lại có kết quả như vậy.
Khương Thư Lan thiếu chút nữa thành đồ ăn của sói hoang rồi, không chỉ như vậy, Khương Thư Lan sau khi quay về còn bị ốm nữa.
Chuyện này truyền ra đến mức nhà nào cũng biết rồi, không đi đến tận cửa thì không được.
Lúc này đây nói cái gì cũng không được hết.
Bởi vì chồng bọn họ bây giờ lại đứng về phía Chu Trung Phong và Khương Thư Lan.
Tống Vệ Quốc không khỏi gật đầu nói: “Đúng là như vậy thật, lão Tiêu, em mau nói lời xin lỗi với đồng chí Khương Thư Lan đi.”
Tiêu Ái Kính bị gọi đích danh, nháy mắt đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mặt chị ta có chút nhăn nhó: “Lão Tống cũng đã giải thích rồi, vợ chồng chúng tôi là người một nhà, anh ấy xin lỗi thì cũng giống như tôi xin lỗi thôi mà.”
Bắt chị ta phải mở miệng xin lỗi Khương Thư Lan, chị ta quả thực không mở miệng nổi!
Chưa nói đến việc Khương Thư Lan cướp đi Chu Trung Phong của cháu gái chị ta, về phương diện tính cách, Khương Thư Lan cũng không hề hợp với chị ta chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận