Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 872:

Mẹ Khương ừ một tiếng, nhìn một nhà bốn người Thư Lan lên chuyến xe lửa, còn có chút không nỡ.
Từ khi đứa nhỏ được sinh ra đến giờ, hai người chưa bao giờ rời xa Nháo Nháo và An An.
Cha Khương lại lý trí hơn nhiều: "Được rồi, cũng có đi bao lâu đâu, quay lại hải đảo mấy hồi, khóc cái gì mà khóc, chẳng có tiền đồ chút nào."
Đừng thấy ông nói với mẹ Khương một cách đúng đắn và rành mạch như vậy, nhưng tới lượt ông, ông cũng chẳng dám tiễn đưa, cũng chẳng dám quay đầu lại nhìn.
Mẹ Khương biết tính tình của ông, hừ một tiếng lười trả lời, cầm tay Tiểu Thiết Đản rồi đứng bên cạnh chờ xe.
Chuyến xe của họ xuất phát trễ hơn chuyến xe của nhóm người Tô Noãn mười phút.
Đến khi nhóm người Khương Thư Lan lên xe xong, xe lửa ồn ào hỗn loạn, có điều cũng may vé Chu Trung Phong mua là vé giường nằm.
Xuyên qua hàng ghế ngồi trong toa xe có vô số mùi đan xen nhau, cuối cùng cũng đến toa giường nằm.
Vì bọn họ còn dắt theo con nít nên họ chọn tầng giường thấp hơn.
Hai đứa nhỏ ở trên đường còn đỡ, vừa lên xe, có lẽ lúc xe lửa lăn bánh, tiếng động rầm rầm ù ù khiến bọn nhỏ hoảng sợ.
Nháo Nháo bắt đầu khóc, nó vừa khóc, chẳng mấy chốc một đứa trước giờ luôn an tĩnh như An An cũng khụt khịt theo nhóc.
Hai đứa nhỏ hết đợt này đến đợt khác khóc toáng lên y hệt con ếch, dẫn tới không ít người trong xe đều nhìn về phía này.
Vốn còn có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy cặp song sinh, bọn họ lập tức cả kinh: "Ấy, hai đứa nhỏ này là sinh đôi ư?"
"Trông bé tuấn tú quá, khoẻ mạnh kháu khỉnh, trắng nõn sạch sẽ."
Là một nữ đồng chí tuổi trung niên, cắt mái tóc ngắn gọn gàng, mặc bộ váy liền thân, vừa nhìn đã biết là người vừa đi công tác về.
Chị ta là phó chủ nhiệm bộ phận mua sắm của tổng xưởng cán thép ở thủ đô, lần này đi đến Dương Thành để mua sắm phúc lợi cho đơn vị.
Khương Thư Lan vốn định kéo mành để cho con uống sữa, nghe vậy cô ừ một tiếng: "Thật ngại quá, con trẻ khóc lóc làm phiền mọi người rồi."
"Không sao không sao hết, con nít ấy mà, đứa nào mà không ưa khóc."
"Cặp sinh đôi con của cô hiếm gặp thật đấy, con trai hết đúng không?"
Khương Thư Lan gật đầu, cười cười: "Đúng vậy."
"Hai người cũng là về thủ đô?" Hồ Vịnh Mai thử hỏi.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, trạm cuối của chuyến xe chính là thủ đô, không có gì phải giấu: "Sinh con rồi, về nhà thăm hỏi bố mẹ chồng."
Bọn họ còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy Khương Thư Lan dỗ dành đứa nhỏ đang khóc rống mồ hôi chảy đầy đầu thì lập tức ngưng.
"Nói không chừng là tại ở đây quá nóng, em cởi bớt quần áo cho đứa nhỏ thử xem."
Toa giường nằm không thông gió, nhiệt độ cao hơn hai ba độ so với bên ngoài.
Khương Thư Lan nghe vậy, sờ soạng trán của Nháo Nháo xác thật đã đổ đầy mồ hôi, cô nói cảm ơn với mọi người.
Chu Trung Phong kéo mành để Thư Lan cho đứa nhỏ uống sữa, còn anh thì đi lấy sữa bột pha một bình sữa cho con.
Đợi đến khi anh quay lại, trong tay còn cầm một túi mứt hoa quả phát cho từng người trong toa bọn họ.
Còn không quên nói với mọi người: "Chúng tôi dắt theo trẻ con, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn một chút."
Có con nhỏ đi ra ngoài chính là khó khăn ở điểm này.
Ai cũng không biết bao giờ đứa nhỏ khóc, mà khóc rồi cũng chẳng biết bao giờ mới dừng lại.
Thế thì không phải sẽ quấy rầy người trong toa xe rồi ư?
Chuẩn bị trước một ít đồ, có câu người có ăn không lắm miệng, chẳng phải ít nhất sẽ không làm càn làm quấy sao?
Mọi người đều cảm thấy Chu Trung Phong khách sáo, nhưng nhìn thấy số mứt đó, đa số người sẽ nhận lấy.
Thời buổi này vật tư nào cũng thiếu thốn, bọn họ không ăn thì đem về đưa cho bọn nhỏ ăn vặt cũng tốt.
Phát xong một túi mứt, oán khí lúc đầu trong toa xe cuối cùng cũng tiêu tán vài phần.
Chu Trung Phong cầm bình sữa đã pha xong, lúc đến đây anh không còn nghe Nháo Nháo khóc nữa, hiển nhiên là nhóc đang uống sữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận