Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 535:

Hứa Vệ Phương: “!!!”
Ánh mắt Hứa Vệ Phương mở to hết cỡ ra, vừa rồi bị đánh đến mức chưa đứng dậy được, ngay lúc này đây hai chân đứng thẳng dậy chạy đi như ngựa.
Nhanh chóng chạy đi khỏi đó.
Phải nói đời này hắn ta chưa từng chạy nhanh đến như vậy.
Lê Lệ Mai vỗ tay, cười ha ha: “Đáng đời, mau kêu Chu Trung Phong tới đây, có nghe rõ chưa?”
Dám tranh mất công lao với chồng của chị Thư Lan, muốn chết có đúng không?
Đợi hắn ta đi rồi, ông nội cô ấy lập tức xuất hiện, nghiêm mặt nói: “Lệ Mai, chơi đủ chưa?”
Nét cười trên mặt Lê Lệ Mai phai nhạt đi mấy phần, cung kính chào một tiếng: “Ông nội.”
Cô ấy vô cùng tôn trọng người già.
Ông nội hai tay run run đưa lên chỉ: “Đây là thư thỉnh nguyện của tộc họ Lê chúng ta, hiện tại còn thiếu mỗi tên của tộc trưởng như cháu mà thôi.”
Nói là ký tên chứ kỳ thật nhiều người còn không biết chữ, đều là chấm dấu vân tay mà thôi.
Lê Lệ Mai hơi ngớ ra, chuyện thư thỉnh nguyện này, cô ấy thực sự không biết gì hết.
“Thư thỉnh nguyện gì vậy?”
Cô ấy nhận lấy thư, nhanh chóng đọc qua thư thỉnh nguyện một lần, từ đầu đến cuối đều là nói tốt cho Chu Trung Phong, hơn nữa còn mang theo chút uy hiếp.
Nếu như quân đội không đưa Chu Trung Phong quay về, bọn họ sẽ tình nguyện đốt luôn cả rừng cao su chứ không giao rừng cao su ra.
Lê Lệ Mai hoàn toàn ngẩn hết cả người ra, cô ấy có chút nghi hoặc: “Ông nội, không phải lúc trước mọi người ghét Chu Trung Phong nhất sao?”
Cô ấy tìm người đánh Hứa Vệ Phương, khiến cho đối phương phải kêu Chu Trung Phong tới, đó là bởi vì Chu Trung Phong chính là chồng chị Thư Lan của cô ấy.
Nếu không phải Chu Trung Phong là chồng của chị Thư Lan, ai thèm quan tâm anh như thế nào chứ.
Chỉ cần có thể hợp tác là được rồi.
Nhưng hành động này của ông nội khiến cho Lê Lệ Mai không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì người phản đối nhất chính là mấy người ông nội.
Hơn nữa, tranh chấp ghét bỏ Chu Trung Phong cũng là mấy người này, thậm chí lúc làm loạn nghiêm trọng nhất, bọn họ thà bỏ mạng của mình chứ không chịu giao rừng cao su ra cho mấy người Chu Trung Phong.
Mà lúc này, sau khi đổi người phụ trách rừng cao su rồi, bọn họ lại là người phản ứng kịch liệt nhất.
“Nha đầu, làm người thì phải biết báo ân.”
Ông nội chỉ vào chân của mình: “Cái chân bị phong thấp này của ta, đau cả chục năm nay rồi, lúc ấy khi phải vây quanh rừng cao su kia thì lại phát tác, chỉ có phó đoàn Chu là chịu cõng ta, không chỉ cõng ta, mà còn đưa tới phòng y tế để khám bệnh, chỉ có ba mũi tiêm, cái chân đã đau nhiều năm nay của ta lập tức không còn đau nữa.”
“Sau đó ta lại hỏi tiền thuốc hết bao nhiều tiền, biết bác sĩ nói với ta thế nào không? Bọn họ nói ba mũi tiêm của ta hơn mười đồng, nhưng ta không phải bỏ một đồng nào hết, nha đầu, cháu nói xem là ai bỏ ra chứ?”
Lê Lệ Mai không khỏi im lặng, chuyện này cô ấy thực sự là không hề biết, lúc ấy khi Chu Trung Phong đưa người già và trẻ em đi tới phòng y tế. Cô ấy chỉ phụ trách những chuyện sau đó khi đã kết thúc.
Ông nội cười cười, chỉ vào đứa nhỏ mặt rỗ đang chơi ở bên cạnh.
“Còn có cháu trai của lão mặt rỗ nữa, lúc trước vẫn luôn kêu mình đau bụng, đi tới phòng y tế không biết là được ăn gì, quay trở về đến tối bụng cũng không còn đau nữa, liên tiếp mấy ngày rồi cũng chưa kêu đau bụng lần nào.”
“Nha đầu, những người như vậy còn có rất nhiều, lúc trước thì có lập trường chống đối như vậy, nhưng phó đoàn Chu từ đầu đến cuối chưa từng làm tổn thương đến chúng ta, thậm chí bệnh của mọi người đều được cậu ấy đưa đi chữa, phó đoàn Chu tốt như vậy, sao chúng ta có thể bỏ mặc cậu ấy được?”
Người tốt như vậy mà quân đội lại đi đổi mất.
Muốn đổi thì phải xem người già trẻ nhỏ như bọn họ có đồng ý không đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận