Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 385:

Giang Mẫn Vân gật đầu: “Cháu có thể ngầm rời đi, sau khi cháu gả chồng, hộ khẩu và vấn đề lương thực đều chuyển tới bên xưởng cán thép, theo nhà chồng.”
“Vậy thì được, cháu nhanh chóng đưa ra quyết định đi.”
Sau khi treo điện thoại, Giang Mẫn Vân suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới quay đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Người bán hàng nhìn thoáng qua thời gian: “Sáu mao tiền một phút đường dài, cô gọi mười lăm phút, tổng cộng chín đồng tiền.”
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy gọi điện thoại đường dài để nói chuyện phiếm. Trong nhà thật đúng là có tiền!
Thời điểm Giang Mẫn Vân nghe được là chín đồng tiền, cô ta cũng ngây người ra luôn: “Đắt đến mức vậy sao?”
Trong trí nhớ cô ta, gọi điện thoại một tháng cũng chỉ mất mười mấy đồng tiền cước.
“Đồng chí, cô điện là đường dài đến hải đảo, biết hải đảo là nơi nào không? Là nơi xa nhất của phương Nam nước ta, thời điểm cô gọi điện thoại, phải cho cô chuyển tuyến bốn năm lần, những cái này không phải miễn phí.”
“Nếu không có tiền, cô còn gọi điện thoại làm gì?”
Người bán hàng có chút mất kiên nhẫn: “Cô là người bộ phận nào của xưởng cán thép thế? Nếu như cô không có tiền, tôi đi tìm phòng tài vụ của các cô thanh toán tiền điện thoại cũng được.”
Cung Tiêu xã bọn họ cũng không phải là không có bối cảnh, có thể mở trong một phân xưởng cán thép, cũng là do có quan hệ quen biết!
Cứ thử gọi điện thoại mà không trả tiền xem?
Giang Mẫn Vân nào dám để đối phương đi vào xưởng tìm phòng tài vụ kết toán tiền điện thoại chứ?
Nếu như mà đi, cô ta còn không phải trở thành đề tài câu chuyện chê cười trong xưởng à?
Cô ta vội vàng móc từ trong túi ra một tờ đại đoàn kết, đưa qua: “Đây đây đây, hiện tại tôi đã đưa tiền rồi đây.”
Người bán hàng kia nhìn cô ta một cái, tìm lấy đồng một tệ trả lại.
Chờ ra khỏi Cung Tiêu Xã, Giang Mẫn Vân sờ sờ túi tiền, cô ta còn dư lại không đến 50 đồng tiền.
Đây chính là toàn bộ gia sản của cô ta.
Bản thân cô ta trước khi kết hôn có tích cóp được một số tiền, nhưng sau khi kết hôn không ngừng phải trợ cấp gia dụng, tiêu hao từng chút từng chút nên sắp không còn.
Nghĩ đến Trâu Dược Hoa, cô ta véo véo chân mày, lại nghĩ tới Trịnh Hướng Đông.
Nếu có thể, cô ta nguyện ý cùng Trịnh Hướng Đông kết bạn đi hải đảo.
Cũng không biết Trịnh Hướng Đông có đồng ý hay không???
Văn phòng.
Trịnh Hướng Đông đang thu dọn đồ vật, đồ vật của hắn ta không nhiều lắm, một thùng giấy liền đựng được toàn bộ.
Thấy hắn ta phải đi, có không ít người lại đây dò hỏi: “Đồng chí Trịnh, cậu chính là cán bộ nòng cốt của phòng chúng ta, cậu thật sự rời đi sao?”
Mấy hôm trước có tin tức truyền ra, nói Trịnh Hướng Đông rời đi, lúc ấy bọn họ còn không tin.
Trịnh Hướng Đông là ai chứ?
Đó chính là mặt trời ban trưa, là người trẻ tuổi thăng tiến nhanh nhất.
Không có gì ngoài ý muốn, hắn ta thực nhanh có thể tiến vào thành phố. Dựa theo tuổi tác hiện tại của hắn ta, chính là có leo lên tỉnh cũng cũng là bình thường.
Rốt cuộc ai bảo hắn ta có năng lực lại còn trẻ tuổi làm gì chứ?
Trong miệng Trịnh Hướng Đông ngậm một điếu thuốc, cũng không hút, chỉ là cắn đầu lọc thuốc lá, cắn đi cắn lại.
Nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, hắn ta gầy ốm làm cho xương gò má có chút cao, nhưng không hề giảm đẹp trai xíu nào.
Càng nhìn kĩ, một đầu tóc bạc kia lại thành sự tồn tại hấp dẫn ánh mắt.
Làm người ta liếc mắt một cái là không thể rời mắt được.
Trịnh Hướng Đông ôm cái thùng, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Tôi không đi, làm sao có vị trí cho mọi người chứ?”
Lời này thốt ra, tức khắc sắc mặt mọi người có chút mất tự nhiên.
“Các vị, tôi phải làm người tốt để đuổi theo vợ thôi.” Hắn ta vỗ vỗ cái bàn: “Sau này núi cao sông dài, không bao giờ gặp lại mọi người nữa.”
Nói xong lời này, hắn ta nghênh ngang ôm cái thùng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận