Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 801:

Từ Mỹ Kiều thở dài: “Thật ra, nếu đổi lại là tôi, đội trưởng Chu nhà cô cũng sẽ làm vậy, cho dù giữa cô và tôi có mâu thuẫn, nhưng lúc cần giúp đỡ, đội trưởng Chu vẫn sẽ giúp đỡ.”
Đôi khi Từ Mỹ Kiều cảm thấy, đàn ông đúng là kỳ lạ.
Vì một chức danh, bọn họ có thể đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, chửi nhau ầm ĩ.
Nhưng lúc người nhà đối phương gặp khó khăn, dù phải từ bỏ tất cả, bọn họ cũng sẽ giúp một tay.
Chính ủy Tống và đội trưởng Triệu, bọn họ không liên lạc được với cấp trên nên đã tự ý lái xe đi, hai người bọn họ cũng đã bị xử phạt, nhưng xử phạt thì xử phạt, chuyện bọn họ làm là chuyện tốt.
Vì vậy bọn họ lại được khen thưởng riêng.
Quân đội là như thế, quy tắc phải rõ ràng.
Khương Thư Lan nghe xong, cô trầm mặc: “Cảm ơn rất nhiều.”
Cô không ngờ trong đó còn có chuyện này.
Từ Mỹ Kiều xua tay: “Cảm ơn gì chứ? Không cần đâu.”
Ngừng một chút, cô ta nhìn thoáng qua Khương Thư lan, cô ta cảm thấy rất kỳ quái vì lúc trước mình lại có địch ý với cô, sau lần nằm mơ kia, cô ta liền có hơi ghen ghét cô, giống như ma xui quỷ khiến vậy.
Nhưng mà sau đó cô ta không mơ thấy nữa.
Từ Mỹ Kiều cũng không thấy tiếc, bởi vì nhìn kết cục của Tiêu Ái Kính thì biết.
Lão Tiêu là quân tẩu lâu đời của bọn họ, người đàn ông của chị ta là chính ủy, bản thân chị ta cũng ăn cơm nhà nước.
Vậy mà bọn họ nói ly hôn liền ly hôn, sau đó tìm lý do thoái thác công việc rồi từ chức, rời khỏi hải đảo, không còn để lại chút tin tức nào.
Nhìn lại Khương Thư Lan xem.
Cô sinh song thai, được chồng cưng chiều, cha mẹ hết mực yêu thương, nghe nói cha mẹ chồng cũng đối xử với cô rất tốt.
Không thể không nói, có một số người vận mệnh chính là tốt như vậy.
Từ Mỹ Kiều xem như đã nhận ra, nên nếu đã như thế, vậy thì cô ta sẽ hòa nhập vào.
Không thể không nói, Từ Mỹ Kiều là một người thông minh.
Cô ta đứng lên, đưa tay về phía Khương Thư Lan: “Tiểu Khương, lúc trước tôi không đúng, tôi xin lỗi cô.”
“Không nói đến cười một tiếng xóa sạch ân oán xưa, nhưng giữa chúng ta, ít nhất cũng không thể để mấy người đàn ông khó xử.”
Từ Mỹ Kiều thông minh, cô ta không nói thẳng ra muốn đối phương tha thứ, mà nói ra quan hệ giữa những người đàn ông.
Khương Thư Lan nhìn cánh tay đưa tới kia, cô nghĩ nghĩ nói: “Xin lỗi thì không cần đâu, sau này chúng ta cứ như những người bình thường qua lại với nhau là được rồi.”
Cô lập tức kéo dài khoảng cách.
Trong mắt cô, đội trưởng Triệu là đội trưởng Triệu, Từ Mỹ Kiều là Từ Mỹ Kiều.
Muốn cô thân thiết với Từ Mỹ Kiều, cô không làm được, nhưng giao lưu đơn giản thì cô vẫn có thể.
Từ Mỹ Kiều cứng đờ, cô ta không ngờ Thư Lan trông thì mềm như bông, nhưng tính cách lại mạnh mẽ như vậy.
Cô ta cũng không dám miễn cưỡng nên gật gật đầu: “Cứ như thế đi.”
Chỉ cần hai bên không phải kẻ địch là được.
Tới lượt Đinh Ngọc Phượng.
Khương Thư Lan cười với cô ấy một cái: “Được rồi, đồng chí Đinh cũng không cần xin lỗi, dù sao từ trước đến giờ chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì.”
Đúng là giữa cô và Đinh Ngọc Phượng chưa từng xảy ra mâu thuẫn.
Bởi vì bọn họ không ở chung một tổ chức nên mới không có giao lưu gì.
Đinh Ngọc Phượng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bỏ đồ vật xuống, nói với Khương Thư Lan: “Vậy chị dưỡng thân thể cho tốt, lần sau bọn em lại đến.”
Đây cũng chỉ là lời nói khách sáo.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, nhìn bọn họ rời đi, cô thở dài, hai bé vẫn còn đang ngủ, vậy mà hai đứa nhóc cũng có thể ngủ được.
Không biết vì sao, khi nhìn khuôn mặt bọn nhỏ, tâm tình của cô cũng lập tức tốt hơn.
Một lát sau lại có người vào, Khương Thư Lan còn tưởng là khách tới.
Hóa ra là Chu Trung Phong.
“Người đi hết rồi hả?”
Vì đều là đồng chí nữ nên anh không tiện vào.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, Chu Trung Phong thấy cô không vui lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận