Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1076:

Khi Miêu Đại Vĩ nghe thấy điều này, khuôn mặt của hắn trở nên tím tái, như thể bảng màu bị đổ trộn lẫn vào với nhau.
Xuân Ni không nhìn hắn, cô chậm rãi đỡ bức tường, lại đứng lên, nói với Lê Lệ Mai: "Phiền em đưa chị đến đồn cảnh sát, chị muốn ly hôn!"
Lần này cô chủ động nói ra, giọng điệu chắc chắn và không sợ hãi.
Xuân Ni không nhìn hắn ta, cô ấy chậm rãi đỡ bức tường, lại lần nữa đứng lên, nói với Lê Lệ Mai: "Xin hãy đưa chị đến đồn cảnh sát, chị muốn ly hôn!"
Bây giờ là do cô ấy chủ động nói ra, với giọng điệu chắc chắn và không sợ hãi.
Ngay khi Xuân Ni nói xong, tất cả mọi người im lặng ngay lập tức.
Mọi người ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Ly hôn sao?
Ở cái thời đại này chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, nếu nó thật sự xảy ra thì sẽ bị người ta nói ra nói vào đến chết.
Sao cô ấy dám ly hôn?
Miêu Đại Vĩ cũng bị sốc, theo ý kiến của hắn ta, Xuân Ni là tài sản thuộc sở hữu của hắn ta, và mặc kệ cho hắn ta đánh đập và mắng mỏ cô ấy, đó là một con chó của gia đình nhà họ Miêu.
Bây giờ, con chó này muốn nộp đơn ly hôn, điều này có khác gì phản bội chủ nhân của nó?
Miêu Đại Vĩ cố chịu đựng cơn đau, hắn ta tức giận hét lên một tiếng: "Xuân Ni, cô điên rồi à?"
Người phụ nữ không có văn hóa và không có ngoại hình này, ngoài hắn ta ra thì còn ai muốn cô ấy nữa?
Xuân Ni, người luôn trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, vào lúc này, đầu óc cô ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sự rõ ràng của cô ấy đến từ Lê Lệ Mai, người đã chỉ cho cô ấy một con đường hoàn toàn khác.
Và con đường này chính là điều mà cô ấy hằng mong ước.
Xuân Ni nhìn hắn ta với giọng điệu bình tĩnh: "Tôi không điên, tôi muốn ly hôn với Miêu Đại Vĩ .”
“Tôi muốn đến đồn công an để công an làm chủ cho tôi, nếu công an không thể làm chủ …” Cô ấy cúi đầu đối diện với Miêu Đại Vĩ : “Vậy thì chúng ta cùng chết đi!”
Những lời này có chút cay nghiệt, cũng có chút tuyệt vọng được ăn cả ngã về không.
Cô ấy đã không còn lối thoát, nếu không ly hôn thì là chết!
Miêu Đại Vĩ từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Xuân Ni tàn nhẫn như vậy, hắn ta luôn là một kẻ hèn nhát chỉ biết bắt nạt người khác, vì vậy nhìn thấy một Xuân Ni như thế, hắn ta nhịn không được có chút sợ hãi.
"Xuân Ni, cô không nghĩ đến tôi thì cô cũng phải nghĩ đến những đứa trẻ ở trong nhà chứ." Đây là để chơi bài tình cảm.
Nói ra thật buồn cười, Xuân Ni đã gả đến gia đình nhà họ Miêu nhiều năm như vậy và sinh ra cho nhà bọn họ năm người con, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bị coi là người ngoài.
“Tôi chỉ muốn đứa lớn nhất, mấy đứa còn lại anh có thể giữ lại.”
Khi cô ấy bị đánh chỉ có đứa lớn nhất thương cô ấy, mấy đứa nhỏ hơn chỉ như xem trò vui, bọn nhỏ chỉ biết trách mắng cô ấy đã làm cha của bọn chúng tức giận.
Vì vậy nên cô ấy không cần bọn chúng.
Một khi người phụ nữ trở nên tàn nhẫn, không có gì mà cô ấy không thể làm được.
Điều này sẽ phù hợp nhất cho Xuân Ni.
Nói xong lời này, sắc mặt Miêu Đại Vĩ cũng thay đổi. Hắn ta không ngờ người phụ nữ này lại nhẫn tâm đến như vậy.
"Cô…." Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Xuân Ni không muốn nói nhảm với hắn ta nữa, cô ấy khập khiễng đến gần Lệ Mai: "Lệ Mai, làm phiền em đưa chị đến đồn cảnh sát."
Lê Lệ Mai cảm thấy nhẹ nhõm và phức tạp khi nhìn thấy Xuân Ni đã rất quyết đoán như vậy.
Không phải là cô ấy chưa từng khuyên người khác ly hôn, nhưng sau khi làm điều đó, cô ấy đã trở thành người xấu.
Khi một số phụ nữ nghe tin Lê Lệ Mai muốn cô ấy ly hôn, bọn họ lập tức chửi bới Lê Lệ Mai, nói rằng cô ấy đã quấy rầy và đã phá hoại gia đình bọn họ.
Ngoại lệ duy nhất là Xuân Ni.
Xuân Ni cũng là người duy nhất lắng nghe những lời của Lê Lệ Mai, và Lê Lệ Mai sẽ giúp cô ấy bất kể đó là điều gì.
Cô gật đầu, nháy mắt với những người trong dòng họ, bảo bọn họ đến đồn cảnh sát để tìm cảnh sát, và rời đi sau khi nhìn thấy bọn họ.
Sau đó Lê Lệ Mai mới nói: "Chị dâu, thân thể chị không thích hợp để lặn lội đường dài, để cảnh sát đến đây giải quyết đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận