Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 530:

Cô ta nhìn là lợi ích, còn đội trưởng Triệu nhìn là tình nghĩa.
Hắn ta lập tức trừng mắt: “Nếu em còn dám nói như vậy thì đừng trách lão Triệu anh không nói đến tình cảm vợ chồng.”
Thấy Từ Mỹ Kiều tủi thân, đội trưởng Triệu mềm lòng, hắn ta giảng cho cô ta cái lợi và hại của mối quan hệ này: “Họ Hứa kia không phải là đồ vật, dù chúng ta muốn bò lên trên cũng không thể làm chuyện thất đức như vậy.”
“Chính ủy Tống là ai? Đội trưởng Na là ai? Phó đoàn Chu là ai? Mỹ Kiều, đây là những người mà ở trên chiến trường anh có thể giao phía sau lưng cho bọn họ, em nói xem, lúc này, anh lại có thể từ bỏ bọn họ mà lựa chọn theo cái tên Hứa Vệ Phương kia chỉ vì lợi ích nhỏ trước mắt sao?”
Từ Mỹ Kiều trở nên trầm mặc.
Thật ra cô ta cũng không hiểu lắm, lúc người đàn ông nhà cô ta nhắc đến đội trưởng Na, phó đoàn Chu đều hận đến nghiến răng.
Nhưng mà lúc gặp chuyện, hắn ta lại là người đầu tiên đứng ra ủng hộ bọn họ.
Loại quan hệ này thật sự quá phức tạp.
“Ây, anh nói chuyện này với một người phụ nữ như em để làm gì chứ? Em chỉ cần biết rằng, bất kể lúc nào Hứa Vệ Phương tiến vào, em đều phải đuổi cậu ta đi. À không! Em không cần mở cửa cho cậu ta.”
“Loại người này, chúng ta không thể làm bạn mà chỉ có thể xem như kẻ địch.”
Từ Mỹ Kiều cũng không phải kẻ ngốc, tuy cô ta xem lợi ích là tuyệt đối, nhưng có một số chuyện, cô ta vẫn lấy chồng làm trời.
Cô ta vẫn để trong lòng lời nói của đội trưởng Triệu.
“Vậy anh nói xem, Hứa Vệ Phương có thể mượn sức người khác không?”
Từ Mỹ Kiều có hơi tò mò, điều kiện Hứa Vệ Phương đưa ra thật sự quá tuyệt vời.
Khó làm người khác từ chối, ít nhất ngay cả cô ta cũng động tâm.
Giọng điệu đội trưởng Triệu chắc như đinh đóng cột: “Em cứ chờ xem, nếu cậu ta có thể mượn sức được một người, ông đây không họ Triệu nữa mà sẽ theo họ cậu ta.”
Tuy hải đảo của bọn họ cằn cỗi, nhưng người ở đây đều là những người chính trực.
Trước mặt bọn họ có thể đánh tới máu chảy đầu rơi, nhưng sau lưng, bọn họ tuyệt đối không chọc dao nhỏ.
Đã là một người đàn ông, một người quân nhân, ít nhất cũng phải đầu đội trời chân đạp đất.
Lời này khiến cho Từ Mỹ Kiều hơi ngẩn ra, cô ta nhìn bóng dáng sắp biến mất của Hứa Vệ Phương, hướng đó là tổ chuyên gia.
Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng chưa chắc.”
Người của tổ chuyên gia không phải người trên đảo.
Ở gian nhà của tổ chuyên gia, một đám người xột xạt, chuẩn bị đi đến rừng cao su.
Kết quả bọn họ bị Hứa Vệ Phương ngăn cản.
Giáo thụ Từ dẫn đầu, ông ấy bất giác nhíu mày: “Cậu là ai?”
Hứa Vệ Phương đến đây, bọn họ thật sự không biết.
Nhóm người này chỉ biết nghiên cứu, chỉ một lòng chôn mặt vào nghiên cứu.
Vốn dĩ không để ý đến những chuyện bên ngoài.
“Tôi là người đảm nhận những chuyện kế tiếp của rừng cao su, tên tôi là Hứa Vệ Phương.”
Hứa Vệ Phương đưa tay về phía giáo thụ Từ.
Giáo thụ Từ sửng sốt: “Cậu nói cậu là ai?”
Ông ấy quá khiếp sợ, vì thế một bàn tay đưa ra ở không trung kia, ông ấy cũng quên mất.
Bàn tay đưa ra trên không của Hứa Vệ Phương rất nhanh đã cứng đờ: “Tôi là người tiếp theo đảm nhận rừng cao su, mọi công việc tiếp theo của mấy người đều do tôi quản.”
“Không có khả năng!”
Người đầu tiên phản bác không phải là giáo thụ Từ, mà là Trần Chí Cương.
Cậu ta khiếp sợ: “Một người ưu tú như phó đoàn Chu lại không cần, lại đi tìm một tiểu bạch kiểm() như cậu làm gì chứ?” Trần Chí Cương cũng không nói xạo.
[Chú thích: (
) Tiểu bạch kiểm: là mặt trắng nhỏ. Tuy nhiên mọi người hay nói là “tiểu bạch kiểm” theo phiên âm của từ gốc. Cụm từ này để miêu tả những người cực kì đẹp trai, với nước da trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú, dáng người không được vạm vỡ cho lắm.]
Hứa Vệ Phương tới từ thành phố, dễ chú ý nhất, đó là một đầu tóc chải keo, vuốt ra phía sau, đeo mắt kính gọng vàng, một thân áo sơ mi trắng, quần tây, giày da đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận