Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 662:

Mọi người đồng thanh đáp lại.
Đợi mọi người đều về rồi, Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa mới trở về nhà.
Về đến nhà, bọn họ hai cụ già cộng lại hơn trăm tuổi lại giống như hai đứa trẻ con.
Chu Nghĩa Khôn cầm một nắm tôm khô, ăn say sưa ngon lành.
Còn Đường Mẫn Hoa thì cầm một trái xoài khô, vừa ăn vừa nói: “Chua chua ngọt ngọt, hợp khẩu vị.”
Dừng một chút, bà thấp giọng nói: “Lão Chu, ông nói xem con bé Khương Thư Lan có phải là con gái ruột kiếp trước của chúng ta hay không?”
Nếu không phải tại sao lại nắm rõ khẩu vị của hai người bọn họ đến như vậy?
Chu Nghĩa Khôn: “Đường Mẫn Hoa, bà chính là người đi theo chủ nghĩa duy vật nhé!”
Bọn họ làm nghề này không có chủ nghĩa duy tâm. Toàn bộ đều là duy vật.
Có thể làm cho một người luôn theo chủ nghĩa duy vật nói ra những lời này, có thể tương đương mà nói là Đường Mẫn Hoa thích cô con dâu này lắm rồi.
Đường Mẫn Hoa cười cười thúc giục: “Lão Chu, ông mau nhìn xem con dâu gửi thư gì cho chúng ta vậy?”
Con trai bọn họ viết sao?
Bà cũng không nghĩ tới, bởi vì Chu Trung Phong mà viết thư cho họ, bọn họ gần như có thể đọc ngược luôn.
Mấy năm nay đều là mấy câu như cha mẹ có mạnh khỏe không?
Mọi chuyện của con vẫn rất tốt, hy vọng cha mẹ có thể chăm sóc tốt cho chính mình, đừng quá bận rộn.
Hết.
Cơ bản là một bức thư không quá 100 chữ, chỉ có một hai lần là hơn 100 chữ, lần đầu tiên là anh chọn đi bộ đội, vào học trường quân sự, riêng lần đó là anh viết nguyên một trang.
Lần thứ hai là anh và Khương Thư Lan kết hôn, anh có viết một bức thư.
Ừm! Là thông báo cho bọn họ.
Với cả một lá thư đó, anh không nhắc tới bản thân, tất cả đều là khen Khương Thư Lan tốt như nào, ròng rã khen đến ba trang.
Nhìn thấy lá thư ấy, Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa liền biết đứa con trai đầu gỗ của bọn họ rơi vào bể tình rồi.
Đêm hôm đó nhận được lá thư này, hai người một đêm không chợp mắt.
Bọn họ đang nghĩ, bọn họ không đủ tư cách làm cha mẹ nhưng dù sao Trung Phong gặp được người mình thích, cưới được người mình thích.
Sau này cũng có người khác thay bọn họ yêu thương anh.
Như vậy là tốt rồi.
Vào ngày thứ hai sau khi nhận được bức thư, Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa đã tìm kiếm khắp căn cứ các loại phiếu chứng, đồng thời đem toàn bộ tiền lương trong những năm qua chưa tiêu bao giờ gửi ra ngoài.
Bọn họ không thể đi cùng các con, cũng không thể chứng kiến hôn lễ của con trai, cũng không thể đi thăm hỏi con dâu dưới đó, thế nên mới nghĩ đến việc bù đắp vật chất cho các con nhiều hơn.
Bây giờ lại một lần nữa nhận được thư. Hơn nữa, Chu Nghĩa Khôn phỏng đoán phong thư, nhất thời kinh ngạc nói: “Khá dày đấy nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, Đường Mẫn Hoa cũng hứng thú nhìn theo, vội vàng thúc giục: “Mở ra, mau mở ra.”
Ba phút sau.
Sau khi đọc xong thư, Chu Nghĩa Khôn sững sờ cả người, ngơ ngác, loại người như ông cũng không khỏi sửng sốt.
Đường Mẫn Hoa bên cạnh gấp đến sứt đầu mẻ trán: “Lão Chu, rốt cuộc là con dâu viết cái gì vậy? Ông mau nói đi, ông không nói tôi sốt ruột muốn chết."
Nhìn thấy Chu Nghĩa Khôn vẫn không nói lời nào.
Đường Mẫn Hoa tính tình nóng nảy, giật lấy phong thư, chờ sau khi bà đọc nhanh như gió, xem hết ba tờ, cả người cũng cứng đờ luôn rồi.
Giống như Chu Nghĩa Khôn, cả tay cả chân bất động, đứng tại chỗ.
Một lúc sau, Đường Mẫn Hoa nhéo cánh tay của Chu Nghĩa Khôn: “Lão Chu, ông đau không?”
Nhiều sức như vậy, nhìn giống như là muốn bóp chết người luôn rồi.
Chu Nghĩa Khôn: “Đồng chí Đường Mẫn Hoa, đồng chí thử nhéo mình xem có đau không?”
Đường Mẫn Hoa làm theo, bà hung hăng nhéo vào cánh tay mình, đau đến mức hít khí.
Sau đó, Đường Mẫn Hoa tỉnh táo: “Lão Chu, Thư... Thư... Thư Lan nói nó mang thai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận