Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 491:

Lời này nói với ai? Tất nhiên là nói với Tiểu Lục rồi.
Tiểu Lục lập tức trở nên yên tĩnh, cậu ta nhìn Lê Lệ Mai một cái thật sâu, sau đó cậu ta bị nhóm người Chu Trung Phong dẫn ra khỏi dân tộc Lê.
Ai trong bọn họ cũng biết, chuyến đi này, không biết có thể trở về hay không.
Đợi bọn họ vừa đi, bên trong dân tộc Lê, chỉ còn lại ba người ngoài là Khương Thư Lan, Hầu Tử và bốn mắt.
Lê Lệ Mai sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, sau đó, cô ấy còn có tâm trạng cho người chuẩn bị một bàn quả vải.
Hơn nữa cái mặt cau có trước đó đã thay đổi giống như một đứa trẻ nâng niu bảo bối của mình: “Được rồi, mọi người đều đi rồi, một mâm quả vải này, chị Thư Lan có thể ăn hết.”
Quả vải đỏ rực, mới được hái từ trên cây xuống, vẫn có thể thấy rõ cành lá xanh đậm trên đó.
Khương Thư Lan có hơi ngoài ý muốn: “Không phải em nói mùa hè vải mới chín sao?”
Bây giờ mới giữa tháng ba, sao lại có nhanh như vậy?
Lê Lệ Mai: “Đây là loại vải chín sớm ở dân tộc Lê chúng em, gọi là vải tháng ba, chị nếm thử đi.”
Cô ấy không nói loại quả vải chín sớm này, trong dân tộc Lê bọn họ không nhiều lắm, loại quả vải như này đều để chiêu đãi khách quý, hoặc là mang đi đổi tiền phụ cấp sinh hoạt.
Khương Thư Lan cầm một quả vải đã chín lên, vỏ có hơi đâm vào tay, sau khi cô lột ra, thịt quả trắng mịn trong suốt, cực kỳ no đủ, nước bên trong rất nhiều, mang theo hương vị thanh mát ngọt nhẹ.
Quả nhiên, cắn vào một cái, hương thơm từ thịt quả nồng đậm, ngọt ngào ngon miệng.
Đây là lần đầu tiên Khương Thư Lan ăn vải, cô cảm thấy mùi vị có hơi lạ, giống như khoai lang đỏ, nhưng cẩn thận nhấm nháp thì nó đã biến mất.
Trái lại cô có cảm giác càng ăn càng thấy ngon thì phải?
Thấy Khương Thư Lan thích, Lê Lệ Mai cười khanh khách: “Chị Thư Lan, chờ lúc chị đi, em dẫn chị đến hái vải trên cây.”
Răng Nanh ở bên cạnh, cậu ấy muốn nói lại thôi: “Lệ Mai, cả dân tộc Lê chỉ có một cây vải tháng ba.”
Ngay cả bọn họ cũng luyến tiếc không nỡ ăn.
Khương Thư Lan sửng sốt, cô vô thức bỏ tay xuống.
Lê Lệ Mai nhìn cậu ấy một cái: “Tôi vui là được.”
“Chị Thư Lan, chị mau ăn đi, cái này rất đơn giản, em là tộc trưởng, nếu chị nói thích, em sẽ cho người trồng thêm loại vải tháng ba này.”
Răng Nanh mở to hai mắt, cậu ấy ai oán nhìn Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan: “…”
Bỗng nhiên cô có cảm giác mình là một họa phi hại quốc.
Nhưng mà Lê Lệ Mai vẫn còn tiếp tục: “Chị Thư Lan, chị xem chị muốn ăn cái gì, cứ từ từ mà nghĩ, trong dân tộc Lê chúng em có rất nhiều đất trống, với lại bên chỗ chúng em thích hợp gieo trồng mấy loại trái cây linh tinh, chị nghĩ ra rồi thì nói với em, em lúc nào cũng có thể sắp xếp để gieo trồng.”
Khương Thư Lan: “…”
Cái loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, nhưng mà không chờ Răng Nanh quăng ánh mắt ai oán lại lần nữa.
Lê Lệ Mai đã bắt đầu giao việc chính, cô ấy ngồi trên ghế, dặn dò từng cái đâu vào đấy: “Răng Nanh đi thông báo đi, để ông Cả, ông Hai, bác Ba, chú Tư và chị Hồng kết toán trong tộc tới đây.”
Cô ấy nhìn lên đồng hồ treo tường: “Bây giờ là ba giờ chiều, trước bốn giờ, tất cả sẽ được tôi dựa theo kết cục của tộc trưởng Lê mà xử lý.”
Những người này, họ đều phụ trách hỗ trợ tộc trưởng Lê xử lý những chuyện trong dân tộc.
Có thể xem như là trụ cột vững chắc trong dân tộc Lê.
Răng Nanh sửng sốt, cậu ấy hơi khó xử: “E rằng những người này không nhất định sẽ đến.”
Lê Lệ Mai: “Cậu nói với bọn họ, nếu không tới thì quân đội thấy.”
Ba chữ này cực kỳ có tính áp bức.
Răng Nanh nhìn Lê Lê Mai thật sâu một cái, cậu ấy cảm thấy dường như mình chưa bao giờ quen biết con người này của cô, sau đó Răng Nanh buồn rầu đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận