Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 943:

Khương Thư Lan ừ một tiếng, ánh mắt trong suốt: “Kiếm được tiền sao có thể không vui được?”
Hơn nữa Chu Trung Phong cũng bắt đầu biết qua lại với người khác rồi, như thể một mũi tên trúng hai con nhạn vậy.
Chu Trung Phong cười lên, coi như anh phát hiện được ra Thư Lan cũng rất tham tiền.
Chú Quách lái xe ở phía trước, thấy cả hai vợ chồng bọn họ đều vui vẻ như vậy thì liền hỏi: “Chuyện làm ăn bàn bạc thành công rồi sao?”
Khương Thư Lan vui vẻ nói: “Chú Quách, buổi chiều dẫn chú đi mua quần áo nhé!”
Cô đối với chú Quách cũng vô cùng tôn trọng, những ngày không có con cháu như bọn họ ở bên, ông nội Chu cùng với bà nội Chu đều do một tay hai người chú Quách cùng với dì Lý ở bên cạnh chăm sóc.
Khương Thư Lan vẫn luôn nghĩ, bọn họ đã không chăm sóc được cho ông bà nội thì sẽ đối xử với cả chú Quách cùng với dì Lý thật tốt, như vậy thì hai người đó cũng sẽ càng đối đãi tốt với ông bà nội Chu hơn.
Chú Quách không cần quần áo, nhưng trong lòng cũng thấy rất hài lòng: “Đừng tiêu tiền linh tinh làm gì, có tiền thì hai vợ chồng cứ để cho An An cùng với Nháo Nháo, về sau tiền cần tiêu cũng không hề ít chút nào đâu.”
Người già chính là như vậy, tiêu tiền cho con cháu không hề xót, nhưng con cháu tiêu tiền cho mình thì lại xót.
Khương Thư Lan cười lên, cũng không thúc ép gì, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, quần áo nên mua thì vẫn phải mua.
Lòng hiếu kính nên phải được đặt ở đúng chỗ.
Ông bà nội Chu cùng với dì Lý ở trong nhà đợi đến trưa, vừa nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe ầm ầm.
Lập tức chạy ra ngay: “Thế nào rồi?”
Chu Trung Phong dìu Khương Thư Lan từ trên xe xuống.
Cô không khỏi hớn hở nói với bà nội Chu: “Bà nội, chuyện làm ăn thành công rồi, cháu cũng vừa kiếm được không ít tiền, bà thích cái gì cứ nói với cháu, cháu nhất định sẽ mua cho bà.”
Khương Thư Lan đối tốt với bà nội Chu như vậy cũng là vì lúc trước khi kết hôn với Chu Trung Phong.
Hai ông bà đều lấy tiền trên người mình, còn có phiếu nữa, không tiếc mà tặng cho bọn họ.
Đây là nhiệt tình đổi lấy nhiệt tình mà thôi.
Bà nội Chu rất thích nghe lời này, nhưng chỉ là bà ấy không cần chút tiền này thôi, thoải mái mà nói: “Ôi, Thư Lan của chúng ta quả thực rất lợi hại.”
“Hai đứa nhỏ có nghe lời không?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Nghe lời lắm, hôm nay không quậy phá gì.”
“Vậy được rồi, để dì Lý đi đun canh hạt sen mộc nhĩ cho cháu, uống một chén vào cho ấm người.”
Một già một trẻ cứ như vậy mà đi vào phòng.
Chu Trung Phong đi ở phía sau vậy mà không còn ai quản hết.
Sắc mặt anh không khỏi cứng lại, ông nội Chu nhìn qua anh với vẻ mặt ghét bỏ: “Không làm chuyện xấu gì cản trở đến Thư Lan đó chứ?”
Ông ấy cảm thấy dựa vào tính tình này của người cháu trai nhà mình, đánh một cây gậy gộc vào còn không có phản ứng gì.
Trông cậy để anh đi làm việc buôn bán, ai mà thèm đối mặt với anh chứ.
Chu Trung Phong: “...”
Ông nội ruột đây sao?
Trâu Dương đợi ở bên ngoài một hồi lâu cũng chưa thấy Trâu Dược Hoa đi ra, vất vả lắm mới tới tận hơn sáu giờ mới thấy được người muốn thấy.
Nhóc nhịn không được mà chạy qua đón: “Cha, thế nào rồi?”
Trâu Dương đứng ở bên ngoài cửa nhà máy cán thép, vóc dáng nhóc vẫn chưa cao lớn gì, rõ ràng mới chỉ là đứa bé trai mà thôi.
Dù đang mặc áo bông nhưng vẫn bị cái lạnh làm cho trắng hết mặt lại, thậm chí còn hơi tím lại.
Đến cả ngữ khí cũng không khỏi run rẩy.
Nói cho đến cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Trâu Dược Hoa có chút đau lòng mà nhìn con trai Trâu Dương, nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của con mình, sắc mặt anh ta lập tức trở nên có phần khó coi.
Câu hỏi này của con trai không khác nào chạm vào vết thương của anh ta.
Anh ta không những không lấy lòng được Hồ Vịnh Mai mà cả xưởng trưởng Hứa cũng không lấy lòng được.
Thậm chí, những cán bộ mà anh ta vốn đã định mượn sức cũng bắt đầu trở nên cô lập anh ta.
Có thể nói buổi chiều hôm nay anh ta đã hoàn toàn thất bại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận