Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 317:

Sư trưởng Lôi cười ha ha, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thực sự rất thú vị, mỗi ngày ở bên cạnh cậu bé đều cảm thấy rất vui vẻ.
Ông ấy nghĩ thầm những lúc chơi đùa vui vẻ như vậy cũng chỉ được mấy năm mà thôi, đợi khi bọn họ lớn hơn chút rồi chơi cũng không còn vui như lúc này nữa.
Sư trưởng Lôi cười cười, đồng chí Ngô lại đang tức giận, hai đứa nhỏ thực sự không biết ghét bỏ là gì!
Cái gì cũng hôn được.
Thiết Đản chưa ý thức được bản thân làm sai ở chỗ nào, cậu bé đưa tay ra còn định giằng con gà về: “Nhưng mà nếu không làm vậy thì sẽ không cứu được gà.”
“Gà là do bọn cháu trộm đi, cũng là do bọn cháu suýt giết chết nữa, đương nhiên bọn cháu phải cứu gà rồi.”
“Chính là chính là... Đã làm thì phải chịu trách nhiệm, mau đưa gà cho bọn cháu đi, thổi hai phát là gà có thể sống lại ngay thôi ạ.” Lôi Vân Bảo cũng gật gù theo: “Không phải, chắc chỉ cần ba phát thôi là cam đoan gà có thể sống lại.”
Ngữ khí chắc như đinh đóng cột này khiến cho đồng chí Ngô cùng với sư trưởng Lôi đều có chút ngạc nhiên, vả lại có một suy đoán không được tốt cho lắm.
“Sao hai đứa biết hôn gà thì có thể cứu được gà?”
“Trên đường tới đây bọn cháu làm vậy suốt mà!”
Nếu không thì làm sao hai con gà có thể sống về đến đây được?
Còn không phải công lao cứu gà là của bọn họ sao?
Lôi Vân Bảo nhặt một con gà sắp chết ở dưới đất lên.
Động tác cậu bé cực kỳ thuần thục, sau khi xách được gà lên, liền nâng đầu nó lên, đầu cúi xuống, hạ cằm, miệng đối miệng chuẩn bị thổi khí vào.
Lúc này... Đồng chí Ngô và sư trưởng Lôi sắp phát điên lên rồi.
Nguyên một đường về nhà như vậy, bọn họ hôn gà không biết bao nhiêu lần rồi!
Thế nên mới có thể cứu được gà về đến đây như vậy!
Hai người lớn tay nhanh mắt lẹ, mỗi người đoạt lấy một con từ tay đối phương, nâng cao cao lên, bảo đảm cho hai đứa nhỏ không với được tới.
Nhìn thấy đồng chí Ngô đang thở hổn hển, sư trưởng Lôi vội thúc giục: “Trước tiên đừng mắng, xem miệng hai đứa nhỏ có vấn đề gì không đã.”
Nghe được lời này, đồng chí Ngô cũng không dám mắng nữa, tiến lên từng bước không cho hai đứa nhỏ có cơ hội cự tuyệt, một tay mở miệng của hai đứa nhỏ ra, lúc này miệng hai đứa nhỏ lập tức lộ ra bên ngoài. Vừa nhìn đã thấy rõ hết được.
“Giỏi lắm, mồm miệng thành ra như vậy rồi.” Sư trưởng Lôi hít một hơi vào: “Đều hôn đến sưng cả miệng lên rồi.”
Hôn miệng gà đến sưng cả miệng mình lên, sư trưởng Lôi sống đến hai phần ba cuộc đời rồi vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này.
Đúng là mở mang tầm mắt mà!!!
Miệng đột ngột bị mở ra như vậy có hơi đau, còn có chút lồ lộ hết ra.
Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản đều đồng loạt hít vào: “Bà nội Ngô, bà nhẹ tay chút.”
Không mở thì không biết, mở ra rồi như thể ăn phải ớt vậy, đau đến không chịu được.
Đồng chí Ngô không biết là nên tức đến khó chịu, hay là nên cười lên vui vẻ: “Nhìn xem cái miệng sưng của hai đứa kìa, sáng sớm ngày mai chắc chắn sẽ thành lạp xưởng cho coi.”
Lạp xưởng có lẽ cũng không sưng lên bằng miệng bọn họ.
Đúng thật là!
Lời của đồng chí Ngô không sai chút nào, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, hai đứa nhỏ đưa mắt nhìn qua nhau, sau đó đồng loạt kêu lên: “Yêu quái!”
“Trả Thiết Đản lại đây cho tôi.”
“Trả Tiểu Lôi Tử lại đây cho tôi.”
Sư trưởng Lôi cùng với đồng chí Ngô thiếu chút nữa là cười đến đau hông, hai đứa nhỏ này hiện tại biến thành Thiên Lôi mất rồi, miệng sưng phù hết lên như hai cái lạp xưởng.
Đồng chí Ngô cười xong, đầy lo lắng mà hỏi: “Bị như vậy có cần đưa bọn họ tới phòng y tế xem thế nào không?”
Sư trưởng Lôi xua tay: “Trẻ con dày da béo thịt, để cho bọn họ chịu đau, đau đủ rồi lần sau sẽ không dám làm linh tinh nữa.”
Nếu như không dạy cho bọn họ một bài học, lần này là hôn gà, lần sau sẽ thành hôn heo luôn mất.
Cũng không biết ngại bẩn là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận