Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 677:

Sĩ quan hậu cần: “Mọi người đừng nhìn tôi, tôi sẽ đi, nếu như mấy người thật sự muốn xây, lúc đó tôi sẽ đi tìm đồng chí Khương Thư Lan, lúc trước cô ấy có nhắc tới một thứ, đồ hải sản có thể làm ra được, mứt cũng có thể làm, rau quả sao lại không làm ra được chứ?”
Nhưng mà lúc trước bọn họ không xem trọng, với lại Khương Thư Lan mang thai nên chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Nếu như thật sự xây nhà máy, sĩ quan hậu cần cảm thấy rau quả cũng là một vấn đề, căn cứ Tây Bắc thiếu nhất là cái gì?
Đó chính là rau quả!
Bầu trời bên đó đã không có màu xanh lá, vậy thì bọn họ sẽ nghĩ cách đưa màu xanh lá qua.
Bọn họ không quan tâm nó được làm ra như thế nào, chỉ cần có thể bổ sung dinh dưỡng là được.
Sĩ quan hậu cần vừa nói vậy, mọi người đều nhìn về phía Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong: “Mọi người nhìn tôi làm gì?”
“Chuyện xây nhà máy cũng do Thư Lan nói.”
Tất cả mọi người đều trở nên yên lặng. Không biết là ai cảm thán một câu: “Đội trưởng Chu, cậu không phải là cưới được một nàng dâu, mà cậu cưới được một cái túi khôn đấy!”
Trong giọng nói người đó không giấu được sự ghen tị.
Chu Trung Phong cười cười: “Ừ, Thư Lan nhà chúng tôi đúng là rất thông minh.”
Bọn họ nói chuyện chính sự lành mạnh, nhưng không biết thế nào lại trở thành ném thức ăn cho chó.
Tư lệnh Cao sửa chủ đề của cuộc hội thoại thành chuyện chính: “Trung Phong, cháu có thể liên lạc với người bên căn cứ Tây Bắc không?”
Chuyện này riêng nhóm quân đội trên hải đảo của ông ấy thôi, ngay cả một người cũng không dùng được.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Cháu cũng chỉ có thể viết thư, hơn nữa phải lâu lắm thì mới có thể nhận được.”
Anh không biết địa chỉ cụ thể của căn cứ Tây Bắc.
“Được, chú biết rồi, mọi người giải tán đi.” Tư lệnh Cao lên tiếng: “Trung Phong, cháu ở lại một chút.”
Nửa giờ sau.
Tư lệnh Cao gọi mười cuộc điện thoại, không biết dùng bao nhiêu quan hệ. Cuối cùng ông ấy liên lạc được với căn cứ Tây Bắc bên kia.
Điện thoại được kết nối.
Tư lệnh Cao nói về phía điện thoại: “Đúng vậy, tôi là Cao Chấn Quốc của quân đội ở hải đảo, tôi muốn tìm lãnh đạo của căn cứ Tây Bắc mấy người.”
Điên thoại bên kia rất nhanh được người trong cuộc tiếp lấy.
Tư lệnh Cao nói đơn giản chuyện nhà máy bên này một chút, hơn hết là ông nhấn mạnh rằng, hàng của quân đội cho bọn họ, tuyệt đối rẻ nhất.
Quân đội nhất định không kiếm tiền từ chỗ bọn họ.
Giọng nói bên kia truyền đến một lần nữa: “Tư lệnh Cao, phiền ông để cho Chu Trung Phong nghe máy.”
Tư lệnh Cao che điện thoại, ông ấy đưa cho Chu Trung Phong.
Dưới tình huống ngoài ý muốn, anh nhận lấy điện thoại.
Bên kia truyền đến một giọng nói, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ: “Là Tiểu Phong à?”
Lời này vừa dứt, cái tay cầm điện thoại của Chu Trung Phong trở nên run rẩy.
Anh mím chặt môi, giờ phút này, anh cảm thấy giọng mình đắng chát nên không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Chu Trung Phong không biết đã bao nhiêu năm rồi anh chưa nghe thấy giọng nói này.
Lần trước anh nghe bọn họ nói chuyện, đó là năm anh mười tám tuổi, anh ghi danh vào trường quân đội.
Bọn họ vì liên lạc với anh mà gửi đi vô số điện tín thư tín, nhưng vì những thứ đó trễ thời gian quy định nên không thể liên lạc kịp thời được.
Bọn họ đi nhiều nơi ở trong Tây Bắc, tất cả là vì tìm điện thoại có thể gọi ra bên ngoài.
Cuối cùng, sau bao lần gọi điện trắc trở, bọn họ cũng có thể liên lạc được.
Câu đầu tiên họ nói là: “Tiểu Phong, sao con lại ghi danh trường quân đội?”
Lúc trước, Chu Trung Phong không nghe theo ý nguyện của người nhà, tự ý ghi danh trường quân đội, điều đó đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch tương lai mà cha mẹ anh dành cho anh.
Dù đã qua nhiều năm, Chu Trung Phong vẫn nhớ khi đó mình đã trả lời như thế nào.
“Trước đây hai người đều quản con, sau này, con không hy vọng hai người quản con nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận