Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 776:

Thấy Chu Trung Phong đang lơ đễnh, ông ấy liền chỉ vào nhóm đồng nghiệp ở xung quanh của mình: “Con nghe xem bọn họ đang nói gì với nhau kìa?”
Cẩn thận mà nghe ngóng thì vẫn có thể nghe ra được.
Người đầu tiên thì nói: “Nghe được gì chưa? Hàng hóa mà hải đảo ở bên kia mang tới rồi, tối đến chúng ta còn có canh rong biển rồi đó.”
Ngưng cung ứng một tuần nay rồi, thực khiến cho người ta thèm chết.
“Nghe nói còn mang tới không ít hải sản nữa đó, chúng ta còn chưa dám mơ đến việc được ăn hải sản.”
“Còn có hoa quả ngâm cùng với mứt đó, tôi thấy có người ăn cơm xong, bên trong hộp cơm còn có một thìa hoa quả, giống như vải vậy đó.”
“Không thể nào? Tây Bắc của chúng ta làm gì có cây vải.”
“Ông không biết gì cả, căn cứ ở Tây Bắc của chúng ta không có nhưng hải đảo lại có. Nghe nói là con trai của giáo sư Chu tự mình mang tới, hình như đồ hộp còn do con dâu của giáo sư Chu làm nữa.”
“Không được, tôi muốn nhanh chóng đi tới căn tin nhìn xem có thể tranh được chút nào nữa không.”
Mấy lão đồng chí kia từ trước đến nay chưa từng tích cực với chuyện ăn uống đến như vậy, đây là lần hiếm hoi mà bọn họ cảm thấy rất hào hứng.
“Có nghe thấy gì không?” Chu Nghĩa Khôn đi giữa cát bụi, nghiêng đầu mà hỏi Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong gật đầu.
Vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì người ở bên kia dường như nhìn thấy Chu Nghĩa Khôn liền vội vã chạy tới để chào hỏi: “Giáo sư Chu.”
“Chào giáo sư Chu.”
Có người tinh mắt chú ý được người ở bên cạnh Chu Trung Phong liền hiếu kỳ mà nói: “Giáo sư Chu, người này chính là con trai của giáo sư Chu đúng không?”
Chu Nghĩa Khôn gật đầu, đối phương liền khen ngợi: “Quả nhiên là rất tuấn tú phong độ.”
“Cái gì mà tuấn tú phong độ vậy?”
Lão Tiêu từ trong bệnh viện đi ra, cầm một cái cặp lồng chuẩn bị đi đến căn tin.
Chợt nghe thấy mọi người đang nói chuyện với nhau.
“Bọn tôi đang nói về con trai của giáo sư Chu!”
Người bên cạnh cũng chào hỏi với lão Tiêu.
Lão Tiêu sửng sốt, ông ấy mới đi ra từ bệnh viện, thấy Đường Mẫn Hoa mang mì rau xanh trứng đến cho lão Lý, lão Lý khóc như mưa mà ăn hết sạch.
Đang lúc lão Lý vô cùng cảm kích Đường Mẫn Hoa. Đường Mẫn Hoa liền xùy một cái, nói rằng con trai của bà ấy còn nấu mì trứng rau xanh ngon gấp mấy lần bát mà bà ấy mang tới.
Lời cảm ơn lúc đó của lão Lý liền nói không thành lời được nữa.
Bình thường Đường Mẫn Hoa luôn là một người rất ôn hòa! Sao đột nhiên mồm miệng lại lanh lợi độc đoán giống Chu Nghĩa Khôn vậy chứ?
Bọn họ đâu có biết rằng Đường Mẫn Hoa chỉ là muốn khoe con của mình mà thôi.
Vậy nên lão Tiêu sau khi nghe xong, liền cố ý đi tới đường này vì muốn gặp được Chu Trung Phong.
Để xem con trai của bọn họ có bộ dạng như thế nào.
Lúc này cuối cùng cũng gặp được rồi.
Quả nhiên là rất tuấn tú phong độ.
Ông ấy thậm chí còn cảm nhận được phong thái thời còn trẻ của Chu Nghĩa Khôn trên người Chu Trung Phong, chỉ là Chu Trung Phong so với Chu Nghĩa Khôn vẫn lạnh lùng anh tuấn hơn một chút.
Có lẽ là bởi vì tham gia quân ngũ nên trên người của anh vẫn cứng rắn mà thiếu đi mấy phần nho nhã.
Đây có lẽ là bởi vì đã vào sinh ra tử nhiều lần rồi.
Lúc lão Tiêu còn đang đánh giá Chu Trung Phong, Chu Trung Phong cũng đang nhìn ông ấy.
Chu Nghĩa Khôn ở bên cạnh liền điều hòa lại bầu không khí: “Tiểu Phong, người này là chú Tiêu, là đồng nghiệp nhiều năm của cha.”
Bọn họ làm việc cùng nhau cũng đã hơn ba mươi năm rồi.
Cũng coi như là đồng nghiệp không thể tách rời được rồi.
Chu Trung Phong gật đầu: “Chú Tiêu.”
“Không tồi không tồi, con hơn cha là nhà có phúc, còn tuấn tú hơn so với cha cháu khi còn trẻ nữa.”
Vừa mở miệng là khiến cho lão Chu không khỏi chán ghét.
Chu Nghĩa Khôn cười lạnh: “Đương nhiên con trai tôi phải ưu tú hơn tôi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận