Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 606:

"Thời gian không cố định, bình thường đến từ bảy đến mười ngày, lượng máu vẫn rất nhiều, mỗi lần vào ngày đầu tiên bụng sẽ rất đau nhức, đau đến co rút muốn nôn mửa, ăn cũng không ngon."
Cha Khương ghi chép lại từng cái.
"Ở thời điểm vợ chồng chung chăn gối, có triệu chứng đau nhức hay chảy máu gì không?"
Mặt Miêu Hồng Vân lập tức đỏ lên nhưng nghĩ đến thân phận của cha Khương thì bình thường trở lại.
Chị ấy gật đầu: "Có triệu chứng đau nhức, hôm sau cháu có kiểm tra thì thấy bên trên đồ lót có tơ máu."
Lúc ấy chị ấy chỉ nghĩ là do dùng sức quá mạnh. Bây giờ nhìn vẻ mặt của cha Khương sợ là chỉ không có thế.
Miêu Hồng Vân có chút lo lắng: "Chú, cháu bị bệnh gì nặng lắm sao?"
Cha Khương lắc đầu, vùi đầu viết đến chữ cuối cùng, chữ của ông giống như là đang viết nháp, sơ lược qua, dù sao ý đồ của Miêu Hồng Vân là từ bản ghi chép phân biệt bệnh tình của bản thân nhưng phát hiện mình một chữ cũng không nhận ra.
"Không phải chuyện gì lớn, trước tiên chú sẽ điều nguyệt sự cho cháu cái đã, chờ đến khi nào nguyệt sự của cháu đều rồi thì chú sẽ giúp cháu điều trị vấn đề muốn có con."
Phải từng việc từng việc mà làm, không thể một lần là xong được.
Miêu Hồng Vân mừng rỡ gật đầu: "Chú nói bệnh của cháu có thể trị hết sao ạ?"
Cha Khương làm khô bản ghi chép: "Chú chưa từng nói qua bệnh của cháu sẽ không trị hết.”
"Được rồi con gái, cháu cứ thoải mái tinh thần, con cái cũng là duyên phận, thân thể cháu tốt, duyên phận sẽ tự khắc đến, con cái cũng tự nhiên sẽ tới."
Ông giống như một người cha mà trấn an Miêu Hồng Vân. Việc này khiến cho Miêu Hồng Vân ngay lập tức rơi nước mắt: "Chú, chú với các bác sĩ khác quả thực không giống nhau."
Mỗi lần đi xem các bác sĩ khác, chị ta luôn cảm thấy đối phương cho rằng chị ta không xứng đáng làm phụ nữ. Sau đó than thở, nói khó lắm! Rất là khó!
Sau cùng uống một bụng thuốc lại chẳng có tác dụng gì.
Cha Khương đưa cho chị một trang giấy: "Được rồi, mau lau nước mắt đi, con gái, cháu đừng khóc, có người muộn mấy năm mới cần có con, đây là ông trời cảm thông cho cháu đấy!"
"Để cháu muộn có con, cháu cứ chờ xem, sau này khi sinh ra rồi thì cháu cứ việc hưởng phúc khí từ con của cháu thôi."
Lời này cha Khương không phải nói bừa. Ông hành ý chữa bệnh cả một đời, quan sát qua rất nhiều trường hợp, có kiểu cha mẹ muốn có con càng muộn, con càng thông minh.
Ví dụ như Thư Lan nhà bọn họ.
Không chỉ thông minh, lại còn xinh đẹp, học giỏi, lại còn hiếu thuận nhu hòa, đơn giản thật sự là quá hoàn mỹ rồi.
Toàn thân trên dưới không có một khuyết điểm nào.
Đơn giản cũng chỉ là người làm cha làm mẹ bọn họ trong mộng mơ tới.
Cha Khương nói lời này để Miêu Hồng Vân nhịn không được nín khóc mà cười: "Vậy cháu sẽ mượn lời may mắn của chú.”
"Được rồi, đừng khóc, vượt qua khổ sở sau cùng sẽ hóa thành quả ngọt."
"Tối về chú sẽ cẩn thận cân nhắc lại một lần nữa phương thuốc cho hai người, chờ chú đưa thuốc cho các người."
"Việc này cảm ơn chú nhiều lắm."
Bên ngoài cũng nghe được trong phòng không khác biệt lắm.
Mọi người cũng đều theo vào cả rồi. Bà cụ kia cùng người đoàn trưởng đều hơi lo lắng. Cha Khương khoát tay: "Không có chuyện gì lớn, hai người cứ một mực nghỉ ngơi thật tốt, chờ hai người nghỉ ngơi tốt rồi tất cả đều sẽ dễ nói chuyện hơn."
Ông nói dứt lời thì muốn rời đi cùng mẹ con Thư Lan.
Bà cụ để lại không gian cho cặp vợ chồng còn bà thì đi ra ngoài theo.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, người đoàn trưởng kia nhìn Miêu Hồng Vân: "Vợ ơi, em không sao chứ?"
Miêu Hồng Vân: "Không có chuyện gì, em còn đang rất vui vẻ, chú khẳng định chúng ta sẽ có con."
Chỉ là vừa ngẩng đầu đã thấy đoàn trưởng Na mặt mày ủ rũ.
"Anh thì sao?"
Người đoàn trưởng kia một bên đắm chìm trong sự vui sướng khi nghe sắp có con, một bên lại suy sụp tinh thần, ủy khuất, nhớ tới hành động cha Khương đối xử với anh ta.
Anh ta không khỏi nói: "Vợ ơi, anh không sạch sẽ rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận