Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1355:

Bà ấy chống gậy tập tễnh trở vào phòng, phòng bên cạnh ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Không bao lâu bên kia vang lên tiếng khóc lớn của trẻ con.
Khương Thư Lan hơi ngạc nhiên, nếu cô nhớ không lầm thì Chi Chi chỉ nhỏ hơn Nháo Nháo và An An một tuổi.
Tiếng khóc cũng không giống vậy.
Bà nội Chu đến lấy hành lí giải thích: "Hồng Vân mới sinh con vào ngày mồng Một Tết."
Đó là đứa con thứ hai.
Khương Thư Lan cau mày: "Đã đủ ngày tháng chưa ạ?"
"Nghe nói sớm hơn mười ngày, nhưng mà ca sinh thuận lợi, một tiếng đã sinh ra rồi."
Có lẽ nó là đứa thứ hai nên suôn sẻ hơn đứa đầu tiên.
Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Là trai hay gái ạ?"
"Một cô bé hồng hào xinh đẹp, khi nào cháu thu dọn đồ đạc xong thì nhớ qua xem một chút."
Khương Thư Lan ừ một tiếng.
Bà nội Chu vừa xách đồ đạc vừa thăm dò nhìn ra đằng sau: "Cha mẹ cháu không đến thật à?"
Giọng điệu có chút nghi ngờ.
Lúc trước bà và cha Khương đã thoả thuận cùng nhau mở phòng khám.
Khương Thư Lan lắc đầu: "Không đâu, bà ơi, cháu không lừa bà, bọn họ thực sự không đến."
Bây giờ đến lượt bà nội Chu cũng thất vọng.
Bà ấy áy náy nhỏ giọng nói: "Có phải bởi vì bà và ông nội cháu ở đây, cha mẹ cháu nghĩ rằng có người rồi nên mới không tới nữa không?"
Nếu như thế thì hai ông bà đến đấy thật sự không tốt.
Khương Thư Lan cắt ngang: "Bà đừng nghĩ như vậy, sự thật là cháu có vài đứa cháu trai đã đến tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, cha mẹ cháu đang lo lắng chuyện này."
Bà nội Chu không nói là tin hay không.
Bà xách túi đồ tập tễnh đi vào phòng trong: "Nói không đến là không đến thật sao?"
Vừa đi vừa lẩm bẩm.
Khương Thư Lan thở dài nói với Chu Trung Phong: "Không ngờ cha mẹ em không đến lại khiến nhiều người nhớ họ như vậy, không được, em phải nói với họ một chút, bảo họ đến đây sớm hơn."
Nói xong bèn chạy vào phòng viết thư.
Chu Trung Phong thấy buồn cười, Thư Lan đã kết hôn sinh con ngược lại càng tùy ý hơn so với trước khi kết hôn, nghĩ cái gì thì làm cái đó.
Anh cam chịu chuyển hết đồ này đến đồ khác, tổng cộng phải ba lần mới chuyển xong.
Khương Thư Lan viết thư xong thì nhờ Tiểu Thiết Đản đang định tìm Lôi Vân Bảo chơi làm chân chạy vặt nhanh chóng gửi đến cục bưu chính.
Ngoài ra cô còn đưa thêm năm văn tiền, ba văn để mua tem và hai văn trả tiền công chạy vặt.
Tiểu Thiết Đản lập tức nhận lấy.
Khương Thư Lan cũng không rảnh rỗi, cô sắp xếp và phân loại đồ đạc được mang từ Đông Bắc về.
Xong xuôi, cô xách theo hai cân gà, một cân gạo, hai dây lạp xưởng, toàn bộ cá khô và một chai tương lớn đi gõ cửa nhà họ Na.
Là bà lão Na mở cửa cho cô, Miêu Hồng Vân đang ở cữ còn chồng cô ấy thì đi làm.
Cả nhà chỉ có mẹ chồng và con dâu.
Vừa thấy Khương Thư Lan, bà lão Na ngập ngừng muốn nói lại thôi, Khương Thư Lan biết bà ấy muốn nói gì, nhịn không được nói: "Thật sự không đến, nhưng cháu đã viết thư giục họ đến đây càng sớm càng tốt rồi."
Nghe được đáp án này, sắc mặt bà lão Na mới thả lỏng một chút: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Nói ba lần liên tiếp.
Bà lão Na ở trên đảo hơn mười năm, cũng không có bạn bè, sau khi mẹ Khương đến hai người mới có thể cùng nhau trò chuyện.
Bây giờ mẹ Khương đi rồi, mặc dù còn có bà nội Chu, nhưng bà nội Chu mở một phòng khám bệnh, lần nào không phải khám bệnh thì lại là phơi dược liệu, hoặc là chăm sóc cháu trai của bà.
Mỗi ngày đều bận rộn đến mức không có thời gian để trò chuyện cùng bà ấy.
Như vậy xem ra, mẹ Khương chính là người hợp nhất để trò chuyện cùng bà ấy.
Khương Thư Lan nhìn sắc mặt như người mất hồn của bà lão Na, nghĩ đến mẹ Khương ở Đông Bắc xa xôi, nhịn không được mà thở dài cảm thán, nhân duyên của mẹ cô thật là tốt.
Khi bước vào nhà, cô thấy Miêu Hồng Vân nửa nằm trên giường, đang ôm đứa trẻ mười ngày tuổi trong tay, đầu tóc hơi bù xù nhưng vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng.
"Thư Lan."
Ngay cả giọng nói cũng hạ thấp vài âm, tựa như có thể hoá thành nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận