Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 83:

Câu này vừa nói ra, Khương Thư Lan vốn vẫn nén nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc lên, cô tiến tới gần mẹ mình, thấp giọng gọi: “Mẹ...”
Mẹ cô cúi xuống xoa đầu cô, mang theo chút khổ sở không nỡ cùng cảm động.
Người làm mẹ này thấy con gái gọi như vậy ruột gan cũng đứt thành từng khúc, bà gạt lệ: “Sao lại nhanh vậy chứ? Lúc trước vẫn còn là đứa trẻ, sao bây giờ đã lập gia đình như vậy rồi?”
Mẹ Khương xoa đầu Khương Thư Lan, thì thào tự nói.
Cha Khương nhíu mày: “Đừng khóc, Thư Lan ngày mai kết hôn rồi, ngày vui vẻ, đồng chí Chu tới cửa, nhìn thấy mắt mũi sưng hết lên sẽ rất xấu hổ đó.”
Câu này vừa nói ra hai mẹ con mới ngưng khóc.
Cha Khương để tẩu thuốc sang một bên, lấy ra hai phương thuốc đưa cho Thư Lan: “Tối đến dùng thuốc này mắt sẽ đỡ sưng phù lên hơn.”
Cha Khương là thầy lang, ông nội ông dường như chính là một trong những ngự y cuối cùng của Đại Thanh.
Chỉ là, cha của cha Khương không tinh thông nghề này, cha Khương lại còn quá nhỏ.
Cha Khương cũng chỉ có thể đi theo ông nội học vài năm, sau đó ông nội ông liền từ trần.
Ông khi ấy không học tập thêm được gì, lúc này mới làm một thầy lang, miễn cưỡng coi như đây là một nghề, có thể dùng nó để sống tạm được.
Khương Thư Lan biết cha muốn tốt cho mình, cô gật gật đầu, cũng hiểu một chút về cách dùng thuốc.
Đơn giản mà nói, đi theo cha Khương giống như thể mưa dầm thấm lâu, thời gian lâu dần cũng chầm chậm mà hiểu được.
Lúc Khương Thư Lan chuẩn bị đi sang phòng đựng thuốc bên cạnh lấy thuốc, đóng cửa rồi, chợt nghe được tiếng cha mẹ nói chuyện với nhau.
“Tối đến thì đi đưa khách vào, nói cho bọn họ nên ngồi chỗ nào, ngày mai con gái xuất giá rồi, không phải quá mức phung phí, nhưng cũng không thể keo kiệt được có đúng không?”
Mẹ Khương gật đầu đồng ý, sau đó lập tức nói: “Ông à, tôi thấy có chút luyến tiếc con gái.”
Bà lại bắt đầu khóc thút thít, câu trả lời của cha Khương dành cho bà là một tiếng thở dài.
Tay Khương Thư Lan ngưng lại, nước mắt chảy xuống, cô lặng lẽ cài chốt cửa gỗ lại, ôm chiếc hộp gỗ trong lòng ngực.
Cô nhìn trăng rằm trên bầu trời, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Ngày mai là cô lập gia đình rồi.
Gả cho Chu Trung Phong.
*
Đêm khuya, giữa điểm giao giữa thị trấn Bình Hương. Trịnh Hướng Đông ngồi chiếc xe vận tải lớn, quanh người hắn ta là sính lễ mới vài ngày trước hắn đã gấp rút chuẩn bị.
Lúc xe tải chuẩn bị đi tới thị trấn Bình Hương rồi, Trịnh Hướng Đông liền ngủ gà ngủ gật, hắn ta dụi dụi mắt, nhìn về phía cột mốc biên giới của Bình Hương thị kia, nhìn lên bầu trời sắp đến độ hửng đông.
Màn đêm trên bầu trời mênh mông, xuyên thấu qua cửa kính xe thủy tinh, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ít nhiều gì cũng có chút nét âm u ẩn dật.
Hắn nhìn ra phương xa, không nhịn được mà cười, lẩm bẩm nói: “Thư Lan, đợi anh tới rước em.”
Hồi môn sính lễ đã có rồi, chỉ còn thiếu công đoạn đi đón vợ hắn về nữa thôi!
Buổi tối, Khương Thư Lan nằm trên giường trằn trọc.
Cô nghĩ đến Chu Trung Phong, lại nghĩ đến Trịnh Hướng Đông, cuối cùng nghĩ đến mẹ đang ngồi trên giường khóc nức nở còn cha đang ngồi thở dài.
Cùng với chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh gối của mình.
Cô ngồi dậy sờ sờ chiếc hộp gỗ, hộp gỗ có hơi cũ kỹ, sờ vào những góc hộp thấy khá phẳng, mặt trên thì có cảm giác như nó đã rất cũ rồi.
Thậm chí còn có cảm giác sờ qua vài chỗ liền cảm nhận được chỗ lồi lõm của hộp.
Chiếc hộp gỗ này, không biết mẹ cô sờ biết bao nhiêu lần rồi mới có thể tích góp được tiền đầy nguyên hòm như vậy?
Trong lòng khương Thư Lan hiểu rõ, nhưng lại có chút khó chịu.
Cô chăm chú mà sờ hộp gỗ, rất nhanh đã có quyết định rồi, những tưởng sẽ đi ngủ, không ngờ vẫn chưa thể.
Cô nghĩ đến ngày mai bản thân kết hôn lập gia đình rồi, còn có chút hồi hộp, cứ vậy mà mở to mắt, tới tận nửa đêm mới mê man dần ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận