Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 852:

Họ nhìn Khương Thư Lan với ánh mắt ngưỡng mộ, tại sao những người đàn ông nhà bọn họ lại không hào phóng như vậy?
Đối với những bộ quần áo trị giá hơn 100 nhân dân tệ, nói mua là mua, không có bất kỳ sự ậm ờ nào.
Khương Thư Lan không thể không kéo Chu Trung Phong lại và thì thầm: "Nó quá đắt."
Chu Trung Phong: “Em mặc thấy đẹp thì không phải là đắt."
Trong khi nói, tiền và phiếu mua vải đã được thanh toán xong.
Anh ấy cầm chiếc túi giấy gói hàng và hạ giọng: "Thôi được rồi, giờ thì không thể trả lại được nữa."
Khương Thư Lan trong lòng cảm thấy hạnh phúc, và không thể không véo vào eo anh: "Lần sau đừng làm thế nhé."
Với mức giá cao thì không thể làm như vậy được.
Chu Trung Phong ‘ừ’ một tiếng, nhưng điều anh nghĩ trong lòng là lần sau anh sẽ đồng ý.
Đắt thì đắt, nhưng không phải là không mua được.
Hơn nữa, anh quanh năm bốn mùa không cần mua quần áo, tiền và phiếu mua không tiêu cho vợ hết thì còn giữ lại làm gì?
Nhìn thấy sự dứt khoát và nhanh gọn của Chu Trung Phong, cha Khương và mẹ Khương không khỏi gật đầu.
Sau khi gật đầu, họ cảm thấy xót.
Hai bên không khỏi nhìn nhau, an ủi lẫn nhau, thôi bỏ đi, con rể thương con gái, bọn họ có thể hạnh phúc là được rồi.
Vì Khương Thư Lan đã mua một chiếc áo khoác nên sau đó cô không muốn mua gì nữa.
Nhưng không biết thế nào mà Chu Trung Phong lại trở thành một người nghiện mua sắm, không chỉ mua áo khoác mà còn mua cả khăn quàng cổ màu trắng.
Ban đầu, nói mua một chiếc màu đỏ, nhưng áo khoác của Khương Thư Lan đã có màu đỏ rồi, màu sắc giống nhau quá, thôi thì cứ mua lấy chiếc màu trắng.
Ngoài ra còn có một chiếc quần dài bằng vải nhung và một đôi giày da cao gót dành cho phụ nữ.
Ngược lại, suy cho cùng thì bản thân anh, ban đầu nói là mua, nhưng đến cuối cùng lại không mua được chiếc quần áo nào.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Khương Thư Lan lẩm bẩm: “Trang phục đó đẹp thật.”
Nhưng mà Chu Trung Phong bất luận thế nào cũng không cần.
Cô quay đầu lại hai lần, nhưng đều bị anh bắt quả tang và kéo đi về.
Chu Trung Phong nghiêm nghị nói: “Anh đẹp trai, mặc cái gì chả đẹp.”
Lúc anh đang hẹn hò với Thư Lan vào tháng ba, bộ quần áo nào cũng đều là mới, cũng chưa mặc lại nhiều, vậy tại sao lại lãng phí chúng chứ?
Khương Thư Lan thực sự không thể lay chuyển được anh. Khi Chu Trung Phong đi hỏi thăm về phiên chợ, anh đã đưa đội trưởng Na trở lại và mua chiếc áo khoác bông dài.
Có thể lợi thế lớn nhất của việc có thu nhập là mua đồ không cần phải thương lượng hay báo cáo gì cả.
Đội trưởng Na nghe chuyện, không nhịn được cười: “Hai người các cậu thật là thú vị.”
Chồng lén lén lút lút đi mua giày cao su cho bố mẹ vợ, vợ lại lén lén lút lút đi mua quần áo cho chồng.
Vẫn là nương nhờ người khác mua cho.
Miêu Hồng Vân trừng mắt nhìn anh ấy: "Đi hay là không đi? Chạy nhanh lên, đừng để Đoàn trưởng Chu phát hiện."
Nếu không thì với tính khí của Đoàn trưởng Chu, chắc chắn sẽ không đồng ý với việc đi mua.
Miêu Hồng Vân không hiểu, trên đời làm sao có thể có một người đàn ông tốt như thế này chứ.
Đối với vợ, từ trên xuống dưới đều mua những bộ trang phục đẹp nhất, còn với bản thân anh, đừng nói đến quần áo, đến cả đôi tất mà anh còn không nỡ mua.
Nhìn màn tự lừa gạt nhau của gia đình này thật khiến người ta bật cười ha ha.
Miêu Hồng Vân thậm chí thở không ra hơi.
Đoàn trường Na bị mắng thật là oan ức, anh ấy cũng không biết vì sao mà đang yên đang lành lại bị vợ mắng.
Chỉ là, sau khi nhìn thoáng qua hướng Chu Trung Phong, anh không khỏi ngưỡng mộ.
Đoàn trưởng Chu thật hạnh phúc quá đi!
Vợ anh không những không mắng mỏ anh mà còn lén đi mua quần áo cho anh!
Cũng không biết rằng khi nào anh ấy mới được đối đãi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận