Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 394:

Quan trọng là chị ta nói thư của cha mẹ chồng của Khương Thư Lan thành thư tư thông của cô và kẻ thù.
Xong đời rồi, chuyện này sẽ không giải quyết đơn giản nữa. Lúc này Tiêu Ái Kính chỉ có mỗi suy nghĩ đó.
Vẻ mặt Tống Vệ Quốc cũng không tốt lắm, một người từ trước đến nay đều lịch sự nhã nhặn như hắn ta, vậy mà đến cả ý nghĩ muốn đánh nhau với Tiêu Ái Kính cũng có luôn rồi.
Vợ chồng là một, vợ chồng là một.
Tiêu Ái Kính xảy ra chuyện, người chồng như hắn ta có thể bỏ chị ta lại mà chạy lấy người sao?
Sư trưởng Lôi liếc nhìn Tiêu Ái Kính một cái, sau đó ông ấy nhìn thoáng qua Tống Vệ Quốc, ông ấy thở dài, không nói thẳng ra, mà nói với Khương Thư Lan: “Cháu đọc hai câu đi, chú thấy đồng chí Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, cháu để nó hết hy vọng đi!”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, cô mở lá thư ra.
“Thư Lan có khỏe không, là cha và mẹ đây, tha thứ cho cha mẹ ngày hôm đấy không thể đến tham dự hôn lễ của con và Trung Phong. Hai người làm cha mẹ này đúng là đáng chê trách, cha mẹ rất xin lỗi, cha mẹ cũng cảm thấy áy náy với con. Ở đây có hai ngàn tệ và giấy phiếu, xem như đây là một chút thành ý của cha mẹ. Hy vọng Thư Lan con không ghét bỏ, chờ một khoảng thời gian nữa cha mẹ xong việc bên đây rồi, cha mẹ nhất định sẽ đến tìm con, Trung Phong vẫn luôn khen vợ nó, con nhất định là người tốt nhất trên đời này…”
Khương Thư Lan đọc vài câu đầu, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh thân phận người gửi thư.
Nhưng người phản ứng đầu tiên không phải là Tiêu Ái Kính, mà là những người xung quanh.
Mọi người thảo luận sôi nổi: “Cha mẹ chồng này của Khương Thư Lan đúng là rất tốt mà!”
“Điều kiện cũng tốt nữa, vừa vung tay là hai ngàn tệ, cha mẹ chồng nhà nào mà cho quà gặp mặt lớn như vậy chứ? Đây không phải do điều kiện tốt thì ai mà cho nổi?”
“Vậy xem ra, gia đình phó đoàn Chu không đơn giản đâu nhỉ?”
Cha mẹ vung tay rộng rãi như vậy, nhà phó đoàn Chu sao có thể bình thường được!
Sau khi ý thức được việc này, nhóm chị dâu nhìn về phía Khương Thư Lan.
Họ không khỏi nói: “Đúng là khác nhau, vẫn là Tiểu Khương số tốt, có người đàn ông ưu tú săn sóc không nói, gia thế người ta lại còn tốt, vốn tưởng rằng sẽ bị một bà mẹ chồng hành hạ, bây giờ nhìn xem, cha mẹ chồng của cô vung tay không phải quá hào phóng rồi sao?”
Nói đến đây, mọi người đồng loạt nhìn Tiêu Ái Kính đang té ngã trên đất.
Phải biết rằng lúc đầu Tiêu Ái Kính muốn cướp phó đoàn Chu đến nhà chị ta. Không nghĩ tới, chị ta không thành công, mà còn rơi vào tình trạng này.
Tiêu Ái Kính không biết bản thân đang ở trong trạng thái gì, bây giờ trong đầu chị ta hoàn toàn trống rỗng.
Xong rồi! Tất cả đều xong hết rồi!
Chị ta nắm tóc, tóc rối tung, chẳng khác nào một bà điên.
Khương Thư Lan không đồng tình với chị ta chút nào cả, cô chỉ lặng lẽ dời mắt.
“Nếu chân tướng đã được làm sáng tỏ, tôi hy vọng đồng chí Tiêu có thể gánh vác được hậu quả đã đồng ý trước đó.”
“Hậu quả gì cơ?” Tống Vệ Quốc hỏi.
Cái này không cần Khương Thư Lan nói, Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân đã mồm năm miệng mười kể lại những chuyện đã xảy ra.
Gương mặt Tống Vệ Quốc lập tức đen như đít nồi, nếu không phải vẫn còn tố chất cơ bản, e rằng hắn ta đã một chân đá vào người Tiêu Ái Kính.
“Đúng thật là…”
Hắn ta không biết nên nói gì cho thỏa đáng.
Sư trưởng Lôi ở bên cạnh nghe xong, ông ấy lạnh nhạt nói: “Nếu đã đồng ý gánh vác hậu quả, vậy cứ dựa theo đó mà làm đi!”
Tiếp đó, ông ấy quét mắt về phía những người xem náo nhiệt xung quanh.
“Không nhiều chuyện, không tụ tập, không đồn đại lung tung, đây là những điều cơ bản nhất để tu dưỡng đạo đức, tôi hy vọng mọi người dựa theo nó mà biết giới hạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận