Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1295:

Mẹ Khương trong phòng nghe được động tĩnh, bê một chậu tôm càng rang muối tiêu đã chế biến xong ra ngoài. Người còn chưa ra đến nơi, mùi hương muối tiêu liền bay ra tới.
Ngửi được mùi thơm, tất cả mọi người đều hít hít cái mũi, thật là thơm quá đi.
Tôm càng là do thời điểm buổi chiều tất cả mọi người cùng nhau đi biển bắt hải sản nhặt được, tổng cộng nhặt được bảy tám cân nhưng bọn họ nhiều người như vậy chia cho từng người thì không được bao nhiêu. Sau đó dứt khoát quyết định cho Thư Lan mang về chế biến cho tất cả mọi người cùng ăn.
Cũng không phải ăn không trả tiền, cần dầu lấy dầu, cần muối tiêu có muối tiêu, thêm gia vị có gia vị.
Thế là chuẩn bị được đầy đủ gia vị cho món tôm càng rang muối tiêu.
Cho nên mẹ Khương vừa ra ngoài, tất cả mọi người đều theo đó mà khen ngợi: “Cũng may là dì Lý tay nghề tốt, cũng không biết dì ấy làm thế nào, cùng là nguyên liệu nấu ăn như vậy, vào trong tay dì Lý lại làm ra hương vị thật khác biệt.”
Mẹ Khương đem một chậu tráng men chứa tôm càng đầy đến đỉnh, đặt ở trên bàn đá trong đình hóng gió. Bà nghe được lời này thì không nhịn được mà bật cười: “Nếu như Tiểu Lý nghe thấy lời khen này, không biết sẽ vui vẻ đến mức nào luôn.”
Bà chỉ giúp Tiểu Lý chút việc vặt, còn lại nấu chính toàn bộ đều dựa vào Tiểu Lý.
“Tới đây tới đây. Ông nội Chu, bà nội Chu, Tiểu Lý, mọi người đều tới đây, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”
Lời hô vừa được thốt ra, một đám người cùng vây vào một chỗ, nương theo ánh trăng sáng tỏ, người này một con, người kia một con.
Khương Thư Lan cũng không ngoại lệ, cô cầm một con tôm càng lên, cũng không bóc vỏ, liền cắn vào phần thịt mềm phía bụng tôm.
Tôm càng này là dùng dầu nóng chiên qua một lần, cho nên toàn bộ thịt tôm cùng với vỏ đều chuyển thành màu vàng sáng, tất cả được rắc muối tiêu.
Một ngụm cắn xuống, vừa giòn, vừa mềm lại thơm, còn mang theo một chút vị cay, cực kỳ ngon miệng.
Khương Thư Lan còn chưa ăn xong một con, bốn tên nhóc ở trên giường tre bị màn vây kín liền không chịu nổi, một bộ dạng muốn vượt ngục, hận không thể giây tiếp theo từ giường tre nhảy xuống dưới.
Nháo Nháo mồm miệng tương đối lanh lợi: “Mẹ ơi, có phải mẹ quên mất con trai bảo bối của mẹ rồi hay không?”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều phì cười.
Nháo Nháo giống y như một tên lẻo mép, mồm miệng cực kỳ ngọt.
Khương Thư Lan cũng không nhịn nổi cười, cô bóc thịt một con tôm càng, đưa xuống thấp đút cho nhóc: “Có hơi cay, không tin thì con nếm thử đi?”
Ở phương diện ăn uống, Khương Thư Lan rất hiếm khi cự tuyệt con cái, đều sẽ để cho bọn họ nếm thử, sau đó nếu như không ngon, chính bản thân bọn nhỏ sẽ nhớ rất lâu.
Nháo Nháo không mấy tin tưởng, cho đến khi ăn thử một chút xíu thịt tôm, tức khắc cay đến hít hà hít hà, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng đỏ bừng, âm thanh non nớt nói: “Ăn nữa ạ.”
Một mặt cảm thấy cay, một mặt lại cảm thấy ăn ngon.
Khương Thư Lan dở khóc dở cười, lấy một con tôm càng bẻ thành hai nửa, cho Nháo Nháo một nửa, An An một nửa.
So với Nháo Nháo ăn đến mặt mũi đầy nước miếng, cay đến hít hà hít hà thì An An ăn nhã nhặn hơn nhiều, miệng nhỏ chỉ há nhẹ một cái, toàn bộ thịt tôm đều vào trong miệng.
Có hơi cay nên khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt, một đôi mắt ngập nước, làm cho người nhìn cực kỳ yêu thích.
Khương Thư Lan cho nhóc uống một ngụm nước trái dừa, hỏi nhóc: “Còn ăn nữa không?”
Dưới tình huống cay như vậy, cô cảm thấy đối với An An từ nhỏ đã lý trí mà nói, biết nên lựa chọn như thế nào, nhóc chắc hẳn sẽ không ăn.
Nhưng mà Khương Thư Lan lại quên mất thiên tính thích ăn ngon của trẻ nhỏ.
An An suy nghĩ một lát, nhịn không được mà gật đầu, đưa ra một con số: “Lại ăn ba con.”
Ngay cả tiếp theo ăn mấy con cũng đều có kế hoạch rõ ràng.
Thật không bình thường.
Đứa nhóc này từ nhỏ liền có dự tính, nhưng Khương Thư Lan lại lắc đầu: “Không được, ba con quá nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận