Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 933:

Chú ấy muốn hút một điếu thuốc nhưng nghĩ đến ở đây đang có trẻ con nên lại thôi.
Nhịn thì nhịn, lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Trung Phong rồi nói: “Không ngờ rằng cháu lại có mệnh ăn cơm mềm như vậy.”
Ngữ khí vậy mà lại có chút ngưỡng mộ.
Tiểu nha đầu Thư Lan kia cũng quá biết cách kiếm tiền rồi!
Sắc mặt Chu Trung Phong cứng ngắc lại, dù thế nào thì anh cũng mặc kệ, coi như là chú Quách đang khen anh đi.
Chú Quách cảm khái xong, liền nhớ tới chuyện xưa: “Năm đó khi cháu mới được sinh ra được đưa về nhà họ Chu, có một lão hòa thượng tới nhà họ Chu để hóa duyên, ông ấy xem xong có nói cháu có mệnh của người thức thời, khi ông ấy sắp đi rồi, lại đột nhiên quay đầu lại bóp ngón tay, nói nếu như cháu gặp phải biến cố thì nên lấy vợ, người vợ mà cháu cưới được tương lai sẽ rất có tiền, mà cháu sinh ra đã là người luôn được nuôi rồi.”
Đây không phải là ăn cơm mềm thì là gì?
Hiện tại ngẫm lại đúng là linh nghiệm thật.
Chu Trung Phong: “...”
Chu Trung Phong: “...”
Chu Trung Phong: “...”
Văn phòng xưởng trưởng.
Hơn mười người đồng loạt vây xung quanh bàn, mà trên bàn chính kia có đặt hàng hóa do quân đội hải đảo đưa tới.
Đầu tiên là hơn mười chiếc lọ đựng hoa quả ngâm, có xoài, có vải, có đào, có dứa, đu đủ vân vân.
Tiếp theo đó là hải sản, còn có một gói lớn tôm khô được mở ra, ước chừng to bằng bàn tay người, phơi nắng thành màu vàng, mang theo hương vị của muối biển, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm đến chảy nước miếng rồi.
Còn có một gói to cá bạc khô, cùng với cá hoa cúc, chỉ cá thôi cũng đã chia làm bốn loại rồi, đây là cá hàm đến từ phía Nam, luộc một con lên cũng đủ để làm đồ ăn cho cả nhà trong một bữa rồi.
Cuối cùng được đặt ở ngoài cùng là hoa quả khô.
Chủng loại của hoa quả khô lại càng nhiều hơn nữa, có xoài khô, chuối khô, đào khô, long nhãn khô, thậm chí còn có mít khô với mùi hương khá mạnh.
Khương Thư Lan nhìn qua số mứt kia liền biết được nhà máy mứt đã gia tăng các loại mứt rồi, dường như đều biến tất cả các loại hoa quả ở hải đảo thành mứt rồi.
Dù sao thì chúng cũng đều là tiền hết mà!
Khương Thư Lan cùng với Hồ Vịnh Mai vừa mới đi vào, người bên cạnh lập tức đứng lên, vẻ tươi cười trên mặt cũng rõ ràng hơn mấy phần: “Là đồng chí Khương Thư Lan đúng không?”
Khương Thư Lan gật đầu, cô không nhận ra được nam đồng chí trước mặt mình này là ai.
Nhưng nhìn vẻ tươi cười của người này, liền biết rõ ràng người đó rất hài lòng với hàng hóa của hải đảo.
“Là tôi.”
Xưởng trưởng Hứa liền nói: “Đồng chí Khương cùng với chủ nhiệm Hồ cùng đến sao?”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, cùng với Hồ Vịnh Mai kéo chiếc ghế dựa ra để ngồi xuống, cô ngồi ở vị trí đối diện với xưởng trưởng Hứa: “Là chủ nhiệm Hồ tới tận cửa nói với tôi, nói là xưởng trưởng Hứa tìm tôi có việc.”
Thực ra, Khương Thư Lan không quá quen với việc xưởng trưởng Hứa vòng vo như vậy.
Cô đã quen với việc có chuyện gì thì nói thẳng trực tiếp luôn rồi, nhưng cô đương nhiên nhìn ra được quyền lực của mấy lãnh đạo ở đây rồi.
Xưởng trưởng Hứa dường như tán gẫu chuyện ngoài lề với Khương Thư Lan từ đầu đến cuối, không sót chuyện gì, thậm chí còn có vài ý chưa nói hết.
Hồ Vịnh Mai ở bên cạnh tính tình có chút nóng vội, nhưng chị ấy chỉ thản nhiên mà cắt đứt đề tài: “Xưởng trưởng, lúc tôi vừa mới tới, nhìn thấy nhân viên cung ứng đồ ăn của nhà máy sắt thép ở bên cạnh đã tới hỏi thăm tin tức của nhà máy của chúng ta.”
Người thông minh nói chuyện, chỉ cần nửa câu này là đủ rồi.
Nghe được lời này của chị ấy, tâm tư buôn chuyện của xưởng trưởng Hứa lúc ban đầu lập tức phai nhạt đi mấy phần.
“Nhà máy sắt thép muốn làm gì vậy?”
Bọn họ ở bên này vất vả lắm mới có thể liên hệ được với quân đội bên hải đảo để lấy được một ít hàng hóa mẫu, người ở nhà máy sắt thép kia như thể đã bắt đầu muốn chõ mũi vào vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận