Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 788:

Thấy sắc mặt anh đầy lo lắng và sốt ruột, sắc mặt của hộ sinh liền dịu đi: “Đứa nhỏ đầu tiên sắp được sinh ra rồi, mọi người cứ chuẩn bị đồ cho em bé đi.” Ngưng một lúc, lại nói: “Sản phụ phải nằm viện, nếu rảnh thì trải ga giường cho sản phụ đi.”
Tránh để sản phụ nôn mửa ra sẽ rất phiền toái.
Lời này liền giảm bớt đi sự chú ý của mọi người vào phòng phẫu thuật.
Mẹ Khương lấy ra một gói đồ to, lập tức nói: “Để tôi để tôi, đồ đạc tôi đều đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
Phương diện này không có ai rõ ràng hơn bà hết.
Chu Trung Phong cùng với cha Khương cũng không tranh giành, gật gật đầu, nhưng cha Khương cũng dặn dò: “Bà đi nhanh về nhanh nhé, con gái rất muốn bà ở bên cạnh, lúc con bé đi ra rồi chắc chắn sẽ rất muốn gặp bà.”
Con gái muốn ở cạnh mẹ hơn.
Dù cha Khương có ghen tỵ cũng không thể không thừa nhận chuyện này được.
Tám giờ.
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo từ bên ngoài chạy vào, bình bịch bình bịch mà vọt như pháo đạn vào, vừa tới đã tìm người.
“Cô của cháu đâu?”
Hai đứa nhỏ mấy ngày nay bận bịu với việc buôn bán riêng của mình mà chưa dám về, chỉ chạy đến lánh ở nhà họ Lôi.
Kết quả sáng sớm hôm nay, vừa mới xách theo vải ngâm đi ra ngoài cửa, kết quả còn chưa kịp đổi đồ này kia, chợt nghe thấy đứa nhỏ nhà đội trưởng Triệu nói: “Cô của mấy đứa sắp sinh rồi, sao mấy đứa vẫn còn ở đây?”
Hai đứa nhỏ vừa nghe lập tức chạy đến bệnh viện, còn không quên xách theo vải ngâm.
Hai đứa nhỏ vừa hỏi, Chu Trung Phong lẫn cha Khương đều im lặng không biết nói gì.
Hai đứa nhỏ gấp đến độ đi loanh quanh khắp nơi để tìm kiếm rồi bắt đầu gọi: “Cô....”
Vừa mới gọi một tiếng đã bị Chu Trung Phong bịt miệng lại.
“Vẫn đang ở bên trong!”
Hai đứa nhỏ lập tức im lặng.
Thiết Đản không hiểu phòng giải phẫu là thế nào, nhưng Lôi Vân Bảo lại hiểu, cậu bé khóc lên: “Mẹ của em lúc trước có đi vào nơi này, sau đó đi luôn không thấy đâu nữa.”
Rất lâu sau đó cậu bé vẫn chưa được gặp mẹ mình.
Đối với Lôi Vân Bảo mà nói, phòng giải phẫu kia chính là nơi đã ăn mất mẹ cậu bé.
Bắt đầu khóc đến mức kinh thiên động địa.
“Cô à, cô à, cô đi ra đi, Tiểu Lôi Tử sẽ nghe lời, nhất định sẽ không chọc giận cô làm cô tức giận nữa, cô mau đi ra đi!” Cậu bé vỗ cửa.
Nghe được tiếng gào của đứa nhỏ, lòng người lớn vừa chua xót vừa có chút tức giận: “Ai nói là cô của cháu sẽ bỏ đi chứ?”
“Đợi lát nữa khi cô sinh xong em bé rồi sẽ được đưa ra, hai đứa có thể gặp được thôi.”
“Thật sao?”
Lôi Vân Bảo khóc đến khàn cả tiếng, theo bản năng mà ngẩng đầu hỏi.
“Thật mà.”
“Ông nội, dường không gạt cháu đó chứ?”
Còn rất thông minh, biết hỏi cha Khương biết khám bệnh để nghiệm chứng.
Cha Khương ừ một tiếng, sờ sờ đầu của Lôi Vân Bảo, rồi ôm Thiết Đản vào lòng: “Ừ, không lừa cháu đâu, cô của cháu sắp được đưa ra rồi.”
Lời này khiến cho Lôi Vân Bảo cùng Thiết Đản đều trở nên im lặng.
Hai má của hai đứa nhỏ đều đầy nước mắt, đôi mắt nhìn càng thêm trong suốt, con ngươi màu đen láy như hai trái nho.
Hai đứa nhỏ từ trước đến giờ đều không ngồi được lâu vì vô cùng hiếu động nghịch ngợm.
Nhưng bây giờ lại có thể ngồi được đến gần một tiếng rồi.
Bên trong phòng giải phẫu vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, khiến mọi người ở bên ngoài đều phải chấn động.
Chủ nhiệm Lý cắt cuống rốn rồi thì đưa đứa bé cho La Ngọc Thu, La Ngọc Thu thuần thục mà bọc đứa nhỏ vào, đặt bên cạnh Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan đầu đổ đầy mồ hôi, đôi mắt đang yếu ớt đột nhiên mở to lên nhìn đứa nhỏ nhiều nếp nhăn đỏ rực như con khỉ con.
Còn chưa kịp nhìn được lâu, chủ nhiệm Lý lại lên tiếng: “Cố lên nào, còn một đứa nữa vẫn chưa ra.”
“Tiểu Khương, cô dùng sức đi.”
Lời dùng sức này như thể có ma lực vậy, nháy mắt chạm đến vấn đề của Khương Thư Lan.
Cô không còn chút sức lực nào nữa.
Sinh một đứa nhỏ thôi cũng khiến cô phải dùng hết sức rồi.
“Cho cô ấy uống chút nước nhân sâm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận