Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 721:

Vợ anh còn đang đợi anh ở nhà.
Đội trưởng Na ở bên cạnh liền vỗ vỗ vai của đội trưởng Triệu, lấy ra một bao thuốc từ trong túi đựng đồ, rút một cây thuốc ra đưa cho đội trưởng Triệu: “Thực ra Chu Trung Phong chưa hề nói sai câu nào hết.”
“Người như Tiêu Ái Kính, thực sự không hề thích hợp để ở trong quân đội.”
“Bây giờ còn chưa có, đợi khi thực sự xảy ra chuyện rồi, anh có thể trơ mắt mà nhìn chính uỷ Tống ngồi tù được không?”
Ngồi tù sao?
Đây vốn không phải chuyện giật gân, cũng không phải là chưa từng có người ngồi tù.
Lúc này, đội trưởng Triệu quả thực không nói gì được nữa, hắn ta nhận lấy thuốc lá, châm lên, hít mạnh một hơi: “Biết thì biết như vậy, lão Na, anh cũng chưa có con nên không hiểu được cảm giác của người làm cha đâu, ba đứa nhỏ nhà chính ủy Tống thực sự rất đáng thương.”
Đuổi theo mẹ mình đến mất cả giày.
Khóc đến mức thiếu chút nữa là đứt hơi luôn rồi.
Lúc này, đội trưởng Na cũng không nói được gì nữa, anh ấy buồn bã nói: “Tuy rằng tôi không có con, nhưng tôi cũng biết thương trẻ con mà.”
“Sau này tôi cứ dẫn ba đứa nhỏ nhà lão Tống đến nhà tôi ăn cơm là được chứ gì.”
“Hơn nữa tôi thấy chuyện lão Tống ly hôn cũng là chuyện tốt, nếu không sau này cứ để chị Tiêu kia làm thêm nhiều chuyện nữa thì không biết sẽ còn có kết cục thế nào nữa!”
Bọn họ ở tiền tuyến cùng sinh ra tử, nếu như hậu phương xảy ra vấn đề gì thì nhất định sẽ làm liên lụy tới tiền tuyến.
Như vậy không phải quá oan ức rồi sao.
Bao nhiêu năm trời không làm điều gì sai trái, vô cùng cẩn thận, cố gắng hết sức để lập công.
Kết quả lại không còn gì nữa.
Nói đến đây, đội trưởng Na đột nhiên nhớ tới chuyện chính: “Chuyện lần này của lão Tống dường như là lời cảnh cáo cho tất cả mọi người, lão Triệu, anh quay về dạy dỗ lại vợ của mình cho tốt, đừng tiếp tục chia bè kết phái nữa.”
“Còn nữa, lần này vợ anh đi tìm chị Tiêu kia nhờ đi cửa sau, e là vẫn chưa xong được đâu.”
Nghe được lời này, thuốc lá trong tay đội trưởng Triệu lập tức rớt xuống: “Không phải chứ?” Hắn ta kinh ngạc nói.
“Hiện tại lão Tống đang ra tay không chút thương tiếc nào, anh ta đối với vợ mình còn ra tay mạnh như vậy, anh cảm thấy anh ấy sẽ tha cho anh cùng với chồng của Ngọc Phượng sao?”
Lời này nói ra, đội trưởng Triệu cũng phải rùng mình, bất chấp mà đứng lên.
Gấp gáp chạy đi như con thiêu thân vậy: “Không được không được, không thể để cho lão Tống đến tìm tôi mà tôi phải chủ động đi nhận sai mới được.”
Lúc này đây, sau khi nhắc đến chuyện của bản thân, thậm chí hắn ta còn quên luôn chuyện vừa rồi của Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong xách theo mấy rúi đồ, sau khi rời khỏi bến tàu thì trực tiếp đi về nhà luôn.
Thậm chí còn chưa đến văn phòng, Chu Trung Phong đột nhiên quay về như vậy, người trong nhà không có ai đoán được hết.
Bếp lò ở trong sân từ một cái đã biến thành hai cái rồi, thậm chí đã đốt được vài ngày rồi, một chiếc bếp lò đang sấy rau xanh, đã được Khương Thư Lan gói gém thu dọn lại rồi.
Bên trong sân cha Khương đang cho thêm củi lửa.
Khương Thư Lan ngồi ở dưới gốc cây, nằm trên ghế nằm, tay cầm một chiếc quạt hương bồ, đang không ngừng lay động.
Bụng của cô bây giờ đã rất lớn rồi, nằm xuống càng thấy rõ được bụng lớn đến mức nào.
Thoạt nhìn qua có chút vui vẻ ngạc nhiên.
Khương Thư Lan vừa nói chuyện với cục cưng ở trong bụng, cũng không quên quay qua dặn dò cha Khương: “Cha, cha nghỉ chút đi, hôm nay cũng sấy được nhiều lắm rồi.”
Cha Khương không chịu ngồi yên, không được khám bệnh cho người khác, ông hận không thể kiếm thêm việc cho mình làm.
Cha Khương haiz một tiếng, động tác trong tay vẫn chưa dừng lại.
Khương Thư Lan thở dài: “Con không quản nổi cha rồi, phải để Chu Trung Phong về nói cha mới được.”
Nói đến cũng lạ, người ta bình thường là con rể nghe lời cha vợ, bây giờ lại có cha vợ nghe lời con dâu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận