Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 192:

Lời này của người kia khiến Chu Trung Phong theo bản năng mà nhíu mày: “Phó quản lý Lý có đang ở cung tiêu xã không? Muốn hỏi anh ta một chút, có phải cung tiêu xã bắt đầu đổi nghề từ bán đồ thành nơi tư vấn cuộc sống cá nhân rồi không.”
Nhà anh sống qua ngày như thế nào, còn cần một người bán hàng ở cung tiêu xã phải nhúng tay vào sao?
Lời vừa nói ra, một người bán hàng tuổi tác cũng khá lớn lập tức kéo người bán hàng trẻ tuổi nhiều lời vừa rồi kia ra phía sau.
“Phó đoàn trưởng Chu, đồng chí Khương! Gạo và bột mì của hai người đã gói xong rồi, tổng cộng là mười đồng một xu ba phân tiền, những thứ khác thì cần phiếu lương thực mười lăm cân, phiếu dầu nửa cân.”
Trên người Khương Thư Lan cũng chỉ có tiền, cô đưa đúng mười đồng một xu ba phân tiền qua cho đối phương.
Chu Trung Phong thì đưa phiếu lương thực với phiếu dầu qua.
Đợi sau khi mua xong rồi, lúc rời khỏi đây, Khương Thư Lan thoáng nhìn qua người bán hàng trẻ tuổi lúc nãy, thanh âm không nặng không nhẹ nói.
“Đồng chí, mỗi người sống như thế nào là quyền tự do cá nhân, giống như cách cô mặc bộ váy liền áo đắt giá này, những người phải mặc áo vải thô dệt thủ công liệu có cảm thấy cô như vậy quá là lãng phí, không biết chi tiêu rồi không?”
Người bán hàng trẻ tuổi kia không ngờ Khương Thư Lan sẽ phản bác mình như vậy, lại còn phản bác bằng cách nhắm vào bộ đồ cô ta đang mặc trên người.
Mặt mũi cô ta lúc này liền trở nên tái mét.
Vì cô ta không còn cách nào để phản bác hết, những nữ đồng chí vốn thích chưng diện, cô ta cũng không phải ngoại lệ.
Bộ đồ cô ta đang mặc này phải tiêu hết hơn nửa tháng tiền lương mới có thể mua được, nếu như đổi lại là gạo với bột mì thì hoàn toàn có thể ăn được trong vòng một tháng lận.
Đối phương giẫm mạnh chân.
Trơ mắt mà nhìn Khương Thư Lan rời đi, hơn nữa người bán hàng khác lại rất nhiệt tình với Khương Thư Lan.
“Là đồng chí Khương phải không? Nghe chị Thủy Hương nói qua về cô rồi, cô muốn mua bát đũa nồi chậu hả?”
Khương Thư Lan có chút ngạc nhiên, cô gật đầu.
Mấy người bán hàng này ở cung tiêu xã đều là những người rất nhiệt tình, cô không ngờ rằng mình vừa đột ngột đến đây đã được mọi người chào đón nồng nhiệt đến vậy.
Khương Thư Lan cảm thấy không được quen cho lắm.
“Chị Thủy Hương nói là cô rất xinh đẹp, ban đầu tôi còn không tin, hiện giờ gặp rồi thì đúng là như vậy thật.” Đối phương cố ý khen ngợi: “Nếu cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, đừng nói là vài cân lương thực bình thường, cho dù là muốn mua thịt cũng nhất định phải cung ứng cho cô.”
Lời vừa nói ra, người bán hàng trẻ tuổi vừa rồi lập tức tối sầm mặt lại, đây là đang cố ý nói ai vậy?
Đương nhiên là đang nói cho cô ta nghe rồi.
Khương Thư Lan rất cảm kích đối phương: “Đồng chí, tôi muốn mua một cái nồi thiết, bốn cái bát...” Ngừng một chút, cô nhìn về phía Chu Trung Phong: “Trong nhà có phải đón khách không?”
Dù sao nhà bọn họ cũng là tân gia.
Chu Trung Phong gật đầu: “Có, nhưng mà vẫn chưa quyết định được ngày nào.” Ngừng một lúc, anh liền bổ sung: “Nếu như bọn họ tới thì để bọn họ tự mang bát đũa tới đi.”
Khương Thư Lan nhịn không được mà trừng mắt liếc anh một cái, tự mang bát đũa tới là đạo lý gì vậy?
“Vậy mua tám cái đi!”
Đối phương cười thành tiếng, đóng gói tám cái bát, một cái nồi thiết, còn xẻng múc đũa thìa này kia.
Hơn nữa bọn họ cũng có hơi được việc: “Có bát bị vết bẩn nên được bán rẻ hơn chút, ba phân mốt, có muốn mang một ít về không?”
Bát bình thường không khuyết điểm phải một xu một cái.
Mắt Khương Thư Lan liền sáng lên: “Muốn!”
Bát đũa nhà ai mà không có mấy khiếm khuyết đâu, đây vốn là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa loại bát có khuyết điểm này nếu làm vỡ cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận