Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 760:

Hai người đi về phía trước hai bước, vừa đi vừa dừng lại cùng lúc với nhau, mang theo vài phần thấp thỏm: “Là, là Tiểu Phong đúng không?”
Đúng là giấc mơ đã thành sự thật rồi, phán đoán cũng thành sự thật rồi.
Giờ khắc này, đôi vợ chồng đã làm nghiên cứu cả đời này đều có chút không thể tin nổi.
Lúc hai vợ chồng bọn họ nhìn Chu Trung Phong, Chu Trung Phong sao có thể không nhìn bọn họ được.
Cha mẹ trong trí nhớ của anh rất trẻ, nói là vô cùng trẻ cũng chưa đủ để miêu tả.
Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa đều có bằng cấp đại học, là một trong những học sinh được đi du học sớm nhất.
Chu Nghĩa Khôn mặc tây trang đi giày da, bộ dạng tinh anh, dù là lúc nào đi nữa thì vô cùng chú trọng đến vẻ ngoài của bản thân.
Hơn nữa bộ dạng đầy phong độ của người trí thức, dù thế nào cũng không thể che đậy được.
Mà người đàn ông lúc này đây, tóc đã bạc đi rất nhiều, mặt có nếp nhăn, làn da ngăm đen vàng vọt, bởi vì quá gầy mà gò má đã giương cao ngất.
Trên người mặc quần áo lao động còn có mảnh vá, trên quần áo cũng đã phủ một tầng cát bụi.
Thoạt nhìn vô cùng bẩn và bụi bặm.
Chu Trung Phong quả thực không dám chấp nhận, người đàn ông trước mặt này lại là người con trai mà ông nội bà nội tự hào nhất.
Từ lúc ở thủ đô cho đến khi về nhà, thậm chí là tận bây giờ, hình mẫu của cha mẹ trong anh chỉ là hình mẫu cha mẹ lúc còn trẻ.
Chu Nghĩa Khôn mặc một thân tây trang, vừa nho nhã vừa phong độ mà nhìn vào máy ảnh, Đường Mẫn Hoa kéo cánh tay ông ấy, mặc một bộ váy lá sen trắng dài, mái tóc dài mượt, xoã ra nhìn vừa thời thường vừa đoan trang.
Còn hai người già trước mặt này, thực sự quá khác biệt so với thời trẻ của bọn họ.
Đường Mẫn Hoa cũng không kém là bao, khí chất khi còn trẻ đã hoàn toàn biến mất rồi, hiện tại là một bộ đồng phục màu lam rộng thùng thình, che khuất đi thân hình gầy yếu, gió thổi qua làm quần áo dính trên người càng làm lộ rõ sự gầy gò.
Điều này không khỏi khiến Chu Trung Phong trầm mặc.
Mãi đến khi đôi vợ chồng già run rẩy mà đi về phía anh, muốn đưa tay ra nhưng lại không dám đưa tay ra: “Tiểu Phong?” Chỉ có thể mở miệng nói.
Chu Trung Phong cuối cùng không nhịn được nữa, đôi môi anh mím chặt, cuối cùng gọi một tiếng: “Cha, mẹ!”
Hai người sao lại thành như vậy rồi!
Câu phía sau, anh không hỏi, mà cũng không dám hỏi!
Một tiếng gọi cha mẹ này khiến cho Chu Nghĩa Khôn với Đường Mẫn Vân thiếu chút nữa ứa hết nước mắt ra.
Đường Mẫn Hoa thân là mẹ nên cảm tính hơn rất nhiều, tiếng mẹ này của Chu Trung Phong đối với bà ấy mà nói không khác nào một tín hiệu.
Là tín hiệu cho thấy Chu Trung Phong có nhận ra bọn họ.
Đường Mẫn Hoa nhịn không nổi nữa mà nhào tới, muốn ôm lấy rồi xoa đầu Chu Trung Phong, lại kinh ngạc mà phát hiện đứa con ngày trước chỉ cao đến hông bọn họ giờ còn cao hơn cả bọn họ rồi, thậm chí còn cao hơn cả một cái đầu.
Cánh tay đã giơ lên của Đường Mẫn Vân liền chậm rãi buông xuống, viền mắt đỏ lên: “Cao, cao lên không ít rồi.”
“Cũng gầy hơn rồi, không còn mập mạp như trước đây nữa.”
Mới ngày nào, Chu Trung Phong còn mang bộ dạng mập mạp của trẻ con, hiện tại đã gầy như vậy rồi, còn mang theo vẻ lạnh lùng tráng kiện khỏe mạnh.
Anh thực sự trưởng thành rồi.
Bộ dạng trưởng thành đúng theo lý tưởng của bọn họ.
Chỉ là trong lòng bọn họ có chút khổ sở, đứa con hồi nhỏ bọn họ không được chăm sóc nhiều, hiện tại, nháy mắt một cái đã lớn, đã cao đến như vậy rồi.
Đây là điều bọn họ không thể ngờ được!
Lời này khiến Chu Trung Phong cũng theo bản năng mà mím môi, anh ngồi xổm xuống một lúc, cố gắng khiến cơ thể cao lớn của mình ngang với Đường Mẫn Hoa.
“Không cao nữa rồi, mẹ sờ đi.
Ngữ khí vô cùng cứng rắn, nhưng khi khuỵu chân xuống khiến cơ thể thấp dần lại làm lộ rõ ra cảm xúc của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận