Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 707:

Chu Trung Phong vừa đi, bên trong văn phòng bắt đầu bàn luận rầm rộ với nhau.
“Haiz, Chu Trung Phong này không những thăng chức nhanh mà còn lấy được người vợ rất giỏi nữa.”
Cưới được người như Khương Thư Lan về, yên nhà yên cửa, tiến lùi khéo léo, đây quả thực chính là người vợ đảm.
Thực ra bọn họ đều hiểu được chuyện tuyển nhân công này cũng có hai mặt của nó.
Nhưng hướng giải quyết bằng cách từ chối như vậy của Khương Thư Lan hoàn toàn có ích hơn là có hại.
“Đội trưởng Chu may mắn thật đó, cưới được đúng người rồi.”
Đương nhiên là như vậy rồi.
Chính ủy Tống không nghe mọi người nói nữa: “Thông báo tôi đã viết xong hết rồi, bây giờ tôi đi truyền thông báo đây.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Đợi sau khi chính ủy Tống truyền thông báo ra rồi, cả hải đảo như vỡ trận.
Bởi vì không những có tin tức tuyển nhân công, mà còn tuyển đến một trăm nhân công.
Bọn họ ở quân đội lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy có chuyện này.
Trước đó mỗi khi có tin tức tuyển người làm công, mấy người vợ quân nhân đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Mà lần này vừa nghe đã có tận một trăm cương vị, sao có thể khiến người ta không kinh ngạc được chứ?
Ở đâu thì cũng có những người vợ quân nhân chưa có việc làm, lúc bấy giờ không khỏi ngạc nhiên.
Có người còn nói: “Một trăm cương vị làm việc này chính là chọn lựa trong số mấy người vợ quân nhân chúng ta, mọi người chắc phải cạnh tranh dữ dội lắm?”
Mấy người vợ quân nhân bọn họ vốn dĩ không chỉ có một trăm người.
“Đúng vậy, chắc chắn sẽ chỉ lựa chọn những người ưu tú nhất.”
“Nhưng mà tôi đọc thông báo hình như có nói những người dân sống trên đảo cũng có cơ hội tham gia tranh việc được thì phải?”
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều trở nên im lặng.
“Từ Mĩ Kiều, cô không nhìn nhầm đó chứ? Quân đội xây dựng nhà xưởng, không tuyển mấy người vợ quân nhân như chúng ta trước, còn quan tâm đến mấy người dân ở đây làm cái gì?”
Không phải ai nấy cũng đều biết chữ, bao gồm người vừa nói kia, cô ta vốn dĩ cũng không biết chữ.
Từ Mĩ Kiều chỉ vào chữ ở trên tờ thông báo kia, đọc lên cho mọi người.
“Phía trên viết rất rõ ràng mà, những người ở trên hải đảo ai nấy cũng đều có thể đi tuyển dụng được, không chỉ giới hạn trong quân đội, mà cư dân trên đảo cùng với những đồng chí có tay nghề làm đồ khô đều có thể ứng cử được, sẽ chọn ra những người ưu tú nhất.”
Từ Mĩ Kiều đọc xong, xung quanh lại không có ai nói được gì.
“Như này là sao chứ? Công việc của mấy người vợ quân nhân chúng ta còn chưa giải quyết xong hết, dựa vào cái gì mà còn cho cả người dân tham gia vào ứng cử đi làm hả? Đây không phải là cướp mất bát cơm của người khác sao?” Có người nhịn không được mà kháng nghị.
Cũng có người nói thẳng: “Thay vì ý kiến như vậy thì sao không đi tới quân đội, đi tìm chính ủy Tống để nói thẳng luôn đi? Nói thông báo tuyển dụng này của bọn họ không thích hợp, nói bọn họ không triệt để chút nào?”
Cái này có ai mà dám chứ.
Nhìn thấy lãnh đạo liền sợ như sợ cọp vậy, còn kháng nghị cái gì được?
Đang nói giỡn hay sao?
Mọi người tuy rằng bất mãn trong lòng, nhưng không có ai dám nói gì hết.
Chỉ là có vài người thông minh, lập tức phản ứng lại ngay, trong đây có người quen của chính ủy Tống kia mà.
Vì vậy mọi người nhất thời đều quay qua nịnh bợ Tiêu Ái Kính.
“Đồng chí Tiêu, cô xem xem có thể nói vài lời với chính ủy Tống được hay không, tôi làm việc rất được việc, chắc chắn có thể đảm đương được công việc này, hay là để cho tôi vào nhà xưởng thôi cũng được, tôi cam đoan sau khi vào nhà xưởng rồi sẽ làm việc thật tốt.”
Có người mở đầu như vậy, những người khác cũng bắt đầu nói theo giống hệt vậy.
Tiêu Ái Kính thấy rất thoải mái trong lòng, công việc của chồng chị ta chính là tốt ở điểm ấy, chị ta vì gia cảnh mà đi đâu cũng được tôn kính nịnh bợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận