Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1085:

Khương Thư Lan lập tức lấy ra con át chủ bài của mình: "Hai trăm nhân dân tệ sẽ được dùng làm quỹ khởi nghiệp để cứu giúp phụ nữ và trẻ em!"
Nói xong lời này, cả nhà theo đó chìm trong im lặng.
Lê Lệ Mai sửng sốt: "Chị Thư Lan?" Khương Thư Lan đưa tay ra nhéo mặt cô ấy: "Sao vậy? Bị ngu người rồi à?"
“Không phải đã nói tiền này không phải cho em, số tiền này là vốn khởi đầu sử dụng để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em, Lệ Mai, em không thể từ chối chị."
Lê Lệ Mai nhìn vào một sấp tiền thật dày bị đẩy qua. Cô ấy nhất thời có chút không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại, đồng thời cảm thấy có chút ấm lòng.
Cô ấy không còn là một đứa trẻ nữa, nên cô ấy đương nhiên biết rằng đối với người lớn, ở đâu có tiền, ở đó có tình yêu.
Cha mẹ ruột của cô ấy còn không muốn tiêu tiền cho cô ấy, mà chị Thư Lan, một người không có bất kì quan hệ huyết thống nào với cô ấy. Nhưng cô sẵn sàng giúp cô ây đạt được những gì cô ấy muốn làm.
Lê Lệ Mai nghĩ rằng ngay cả khi cha mẹ cô ấy ở bên lúc này, họ cũng sẽ không ủng hộ cô ấy.
Nhìn thấy hốc mắt của Lê Lệ Mai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Khương Thư Lan không thể không nhéo mũi cô: "Cô gái ngốc."
"Được rồi, đừng khóc, cái này có gì phải khóc."
"Em cứu người là chuyện tốt, rất đáng khen, em gọi chị một tiếng chị, chị đương nhiên sẽ giúp em."
Lê Lệ Mai nghe được những lời này, nước mắt liền rơi xuống: "Chị không cảm thấy chuyện em làm là vô dụng sao?"
Khi cô ấy còn là một đứa trẻ, cô đã rất thích giúp đỡ người khác, đặc biệt là những cô gái bị bạo hành bởi gia đình của họ.
Cô ấy sẽ sống thanh đạm và đưa khẩu phần ăn của mình cho đối phương.
Mẹ cô ấy nói cô ngốc, cha cô ấy cũng sẽ nói cô ngốc, sau khi cô ấy lớn lên không muốn lập gia đình, cô muốn chuyên tâm vào chuyện này, cô muốn giúp đỡ những người phụ nữ đáng thương trong xã hội.
Gia đình cô ấy vẫn không đồng ý, họ cho rằng cô ấy bị bệnh.
Phụ nữ phải trải qua gian khổ, tại sao cô phải giúp đỡ?
Việc cô ấy phải làm là kết hôn sinh con, không được làm những việc vô ích như này.
Tuy nhiên, cho đến khi Khương Thư Lan đưa qua hai trăm nhân dân tệ, nói rằng để cô ấy thành lập quỹ khởi nghiệp để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em, lúc này Lê Lệ Mai mới có một cảm giác chân thật thực sự.
Hóa ra cô ấy không bị bệnh, những gì cô ấy làm cũng không phải là vô ích, cô ấy càng không phải là một kẻ ngốc.
Hóa ra cũng có người ủng hộ cô ấy.
Khi Khương Thư lan nghe thấy câu hỏi của Lê Lệ Mai, cô sững người một lúc và lặng lẽ nhìn cô ấy, Lê Lệ Mai, mười tám tuổi, khuôn mặt vẫn mang theo vẻ ngây ngô và trẻ con, cũng như sự bối rối và không chắc chắn về tương lai.
Tuy nhiên, Lê Lệ Mai được đề cập trong cuộc tấn công đã là một Lê Lệ Mai trưởng thành và mạnh
mẽ. Cô ấy không sợ những tin đồn từ thế giới bên ngoài, cô ấy chỉ quan tâm và kiên định với những việc gì mà cô ấy cho là đáng giá.
Nhưng bây giờ Lê Lệ Mai còn quá trẻ.
Cô ấy chưa trải qua những thất bại và đau khổ được đề cập đến trong cuộc tấn công, và cô ấy sẽ vẫn còn bối rối và không chắc chắn. Điều Khương Thư Lan phải làm là cho cô ấy sự tự tin để tiếp tục.
Nghĩ đến đây, Khương Thư Lan mỉm cười, giọng điệu kiên định: "Lệ Mai, những gì em đã làm chưa bao giờ là vô ích hết."
“Việc em làm có rất nhiều người muốn làm nhưng không dám thực hiện, em làm được hơn rất nhiều người.”
"Lệ Mai, em rất lợi hại."
Bốn chữ này gần như bao phủ cả cuộc đời của Lê Lệ Mai, cô ấy là rất mạnh mẽ.
Với năng lực cá nhân của mình, cô ấy đã giúp đỡ vô số phụ nữ đau khổ, về mặt này, cô ấy giỏi hơn rất nhiều người.
Sau khi nghe những lời của Khương Thư Lan, đôi mắt ảm đạm của Lê Lệ Mai dần dần sáng lên, "Chị, có thật không?"
Giọng điệu của cô ấy vẫn còn có chút không xác định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận