Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 337:

“Thư Lan à, hôn nhân cũng phải suy tính quản lý cho kỹ, tâm tư này, không chỉ phải nỗ lực, mà còn phải có tính toán nữa, biết chưa?”
Cũng không thể đơn thuần như Thư Lan được.
Khương Thư Lan gật gật đầu, cô chỉ cảm thấy buổi nói chuyện hôm nay cùng với Miêu Hồng Vân như thể mở ra một cánh cửa khác cho cô vậy.
Khiến cô như thể nhìn ra được những hình thức hôn nhân khác nhau vậy.
“Được rồi, những gì nên nói chị đã nói hết rồi, em tự mình suy nghĩ đi.”
Dừng một lúc, Miêu Hồng Vân lại nói thêm: “Về phần phó đoàn Chu nhà em, em tự nghĩ xem nên dạy dỗ cậu ấy như thế nào đi.”
“Vợ có thể sai được không? Có được phép hoài nghi vợ hay không? Em toàn tâm toàn ý theo cậu ấy đi ngàn dặm tới tận đây, cậu ấy lại nghi ngờ em, em cứ dựa vào đó mà dạy dỗ cậu ấy. Về phần đạo lý đúng sai, em cũng đừng nói, chỉ cần nói đến điểm này chị cũng đảm bảo là em có thể thắng được rồi.”
Không những có thể thắng lần này, mà lần sau cũng có thể thắng được, sau này Khương Thư Lan có thể thắng cho đến già.
Hai vợ chồng sống chung với nhau, không phải gió Đông trấn áp gió Tây mà chính là gió Tây trấn áp gió Phong.
Ai có thể chiếm được thế thượng phong thì phải xem bản lĩnh người đó đến đâu.
Khương Thư Lan ừm một tiếng, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Em sẽ cân nhắc lại.”
“Ừm, nếu như còn luẩn quẩn gì trong lòng thì cứ nói với chị, chúng ta làm phụ nữ đều không dễ dàng, đương nhiên sẽ phải giúp đỡ cho nhau rồi.”
Về phần giúp cho chồng của mình.
Khương Thư Lan nhịn không được mà cười cười, chỉ cảm thấy sau cuộc nói chuyện này với Miêu Hồng Vân cô như được mở mang ra không ít, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đợi sau khi Miêu Hồng Vân quay về rồi, một mình Khương Thư Lan ngồi ở ghế trên, lẳng lặng mà ngẩn người.
Cô cẩn thận tính toán một chút, bản thân từ lúc kết hôn với Chu Trung Phong đến bây giờ, Chu Trung Phong đã vì cô mà trả giá rất nhiều.
Đồng thời cô cũng vì Chu Trung Phong mà trả giá không ít, thậm chí biết được đối phương sẽ gặp nguy hiểm, không tiếc việc bản thân thiếu chút nữa bị lộ việc nhìn được khu bình luận mà chỉ dẫn cho đối phương.
Cũng chỉ là để cho anh không bị thương.
Nghĩ đến đây, Khương Thư Lan ngẫm lại, Chu Trung Phong quả thực khiến cho người khác không khỏi tức giận.
Cô có ý tốt, ấy thế mà lại đi nghi ngờ cô.
Chu Trung Phong quả thực rất đáng giận!
Ở nhà họ Lôi, Chu Trung Phong sau khi đón được hai đứa nhỏ rồi còn dẫn hai đứa nhỏ tới cung tiêu xã mua cho mỗi người một cây kem: “Dượng cần hai đứa giúp đỡ.”
Hai đứa nhỏ nhìn thấy kem thì ánh mắt không rời khỏi đó được.
“Dượng cứ nói đi.”
Bên ngoài miệng bọn họ vẫn còn vết thương, nhưng đã đóng vảy rồi, đột nhiên có vảy như vậy, có chút giống như miệng của Thiên Lôi.
“Là như thế này, dượng và cô mấy đứa đang có mâu thuẫn nho nhỏ, hy vọng hai đứa quay về có thể giúp dượng dỗ dành cô.”
Lúc này ánh mắt của Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản theo bản năng mà dời khỏi cây kem, đồng loạt hỏi: “Dượng bắt nạt cô cháu sao?”
“Dượng à, cháu nói cho dượng biết, dượng bắt nạt cô bọn cháu, còn định dùng kem để mua chuộc bọn cháu, nói cho dượng biết, dượng nằm mơ đi.”
Lôi Vân Bảo lắc đầu mạnh như cái trống, kiên định nói.
“Đúng vậy, bọn cháu không phải người như thế.”
Chu Trung Phong: “Vậy mười cây kem.”
“Không được đâu.”
“Một trăm, mùa hè năm nay, các cháu muốn ăn bao nhiêu kem dượng sẽ cho bấy nhiêu.”
Lúc này hai đứa nhỏ đều đồng loạt đưa mắt liếc nhìn nhau, nhanh chóng nhất trí đồng ý: “Thành giao.”
“Nhưng mà dượng phải bế bọn cháu về nữa.”
Chu Trung Phong vẫn luôn nghĩ không được phép chiều chuộng trẻ con, nhưng lần này là đang cầu xin bọn họ, vậy nên cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Mỗi tay bế một đứa, từ nhà họ Lôi bế về đến nhà mình, trời lại nóng, đầu bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận