Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 417:

Tên đầu gỗ này lại trả lời như vậy, Tống Vệ Quốc tức giận đến mức không muốn làm công tác tư tưởng với hắn ta nữa.
“Anh đúng là đồ con lợn, một con lợn to bự.”
Tống Vệ Quốc tức đến nỗi dùng đầu ngón tay chọt vào trán đội trưởng Triệu, chọt một hồi liền đỏ cả lên: “Tôi nên nói anh như thế nào mới tốt đây? Lần trước Chu Trung Phong phá án vụ buôn người, chẳng lẽ anh không biết sao?”
Đội trưởng Triệu bị chọt liền giơ tay che cái trán mình lại, hắn ta tỏ vẻ đáng thương nói: “Đầu của đàn ông, không thể chọt đâu Tống Vệ Quốc.”
Tống Vệ Quốc: “…”
Thật muốn từ bỏ cái chức chính ủy này.
Ít nhiều gì hắn cũng có thể sống lâu hơn hai năm.
Hắn hít thở sâu một hơi, không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Lần trước Chu Trung Phong triệt phá vụ buôn người, vốn dĩ phía trên đã muốn thăng chức cho Chu Trung Phong, nhưng vì cậu ta còn quá trẻ nên mới hoãn lại.”
“Hạng mục rừng cao su lần này, đó là quân đội khảo nghiệm cậu ấy, nếu cậu ấy có thể nắm bắt thật tốt, tất nhiên sẽ được thăng chức, còn nếu không thì…”
“Lão Triệu, anh biết hậu quả thế nào không?”
Đội trưởng Triệu ngây ngốc: “Hậu quả gì chứ?”
Đồ con lợn này, thật không biết sao hắn ta có thể ngồi vào vị trí đội trưởng.
Tống Vệ Quốc hít sâu một hơi: “Bị giáng chức đó, có khả năng còn tệ hơn nữa.”
“Anh cảm thấy dự án rừng cao su này, anh có thể đảm nhận ư? Những người dân trên đảo rất đoàn kết, chúng ta thu phục được địa phương, nhưng anh nghĩ rằng người dân ở đây dễ thu phục như vậy à?”
Để đội trưởng Triệu đi, có mà chết như thế nào cũng không biết.
“Phiền phức đến vậy sao?” Đội trưởng Triệu do dự.
“Anh nghĩ rằng anh lấy đi gốc rễ của người ta, người ta không liều mạng với anh à?” Tống Vệ Quốc nhìn thoáng qua quần của đội trưởng Triệu: “Người khác lấy mất gốc rễ của anh, anh sẽ làm thế nào?”
“Lão tử phải xử hắn.”
“Chẳng phải như thế à?” Tống Vệ Quốc lau mặt một cái, hắn ta chỉ cảm thấy cái chức chính ủy này thật khó làm.
“Không cho anh tham gia chuyện rừng cao su, đó là do quân đội đã suy xét nhiều phương diện, chỉ riêng tính tình của anh thôi, chắc chắn không thích hợp để giao tiếp với người dân địa phương.”
“Vậy vì sao phó đoàn Chu lại được?”
“Vì mặt của phó đoàn Chu được chưa? Với cái gương mặt của cậu ta mà đứng ở kia, người dân địa phương nỡ đánh cậu ta sao?”
Đội trưởng Triệu: “Mẹ nó, trách tôi lớn lên không có bộ dạng đẹp à?”
“Được rồi, tôi nói nhiều như vậy, đều vì muốn nói cho anh biết, đừng náo loạn giống như phụ nữ, chúng ta là đàn ông nên vẫn phải có sự rộng lượng.”
Tống Vệ Quốc vỗ vai hắn ta: “Chờ ở trên chiến trường, chúng ta có thể yên tâm giao phía sau lưng cho anh em rồi.”
“Loại anh em này không nhiều lắm, tôi không hy vọng anh sẽ đánh mất một người.”
Đánh mất một người, chỉ có đội trưởng Triệu thiệt thòi mà thôi.
Đội trưởng Triệu có hơi hiểu ra: “Tôi biết rồi, lúc tôi giận sẽ nói mấy câu quá đáng, tôi cũng không hề nghĩ rằng…” Hắn ta không nói được nữa.
“Ừ, trong lòng anh hiểu rõ là được.”
Tống Vệ Quốc đứng lên, hắn hoạt động cổ tay.
Vừa muốn bước đi, trái dừa trên đỉnh đầu chợt rơi phịch xuống.
Nói cũng kỳ lạ, trái dừa đang rơi thẳng xuống, lúc sắp đến đỉnh đầu, trái dừa bỗng nhiên lệch qua, sượt qua trái mà rơi xuống.
Tống Vệ Quốc nhặt trái dừa lên: “Địa phương nói trái dừa có ba con mắt, có một con là mắt thật, nó sẽ luôn quan sát xung quanh.”
Sự chú ý của đội trưởng Triệu bị dời đi.
Hắn ta nhìn Tống Vệ Quốc đưa trái dừa cho mình.
Đội trưởng Triệu ồm ồm nói: “Làm gì vậy?”
“Vợ của Trung Phong cũng chính là đồng chí Tiểu Khương thích uống nước dừa, anh đưa cái này cho Trung Phong đi.”
“Đừng nói tôi đưa cho anh, cứ nói mình nhặt được.”
Đội trưởng Triệu do dự, sau hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng hắn ta cũng nhận lấy.
Nhất định Chu Trung Phong sẽ đi qua con đường giao nhau kia, lúc Chu Trung Phong và đội trưởng Na đi tới, đội trưởng Triệu vụt ra giống như một con thỏ, hắn ta nhét trái dừa bị ôm đến ấm lên vào trong lòng Chu Trung Phong: “Đúng thế, không sao, xin lỗi, cho cậu...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận