Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 206:

Khương Thư Lan làm sao có thể không hiểu biểu cảm của Chu Trung Phong chứ, nhịn không được mà trừng mắt liếc anh: “Cũng có phần của anh đấy, em chiên năm cái bánh cho một mình anh đó.”
Cô cũng không tin là đối phương sẽ ăn không đủ no.
Chu Trung Phong không khỏi nhướng mày, anh thực sự có thể ăn không đủ no rồi.
Chờ khi ăn cơm, Khương Thư Lan phát hiện chính mình xem nhẹ sức ăn của Chu Trung Phong rồi, một cái bánh chiên lớn bằng cái chảo, một mình Chu Trung Phong chấm sốt tương ăn một lúc năm cái.
Căn bản vẫn không đủ....
Khương Thư Lan không thể làm gì được, vì vậy cô tạm thời tráng thêm hai cái bánh rán, xem như thỏa mãn cho cái dạ dày của Chu Trung Phong.
Về phần món dưa leo trộn vừa chua vừa cay lại giòn, cực kỳ hợp ăn với cơm, cắn một miếng dưa leo, một miếng bánh rán vừa xốp vừa giòn, bọn nhỏ đều không dừng lại được.
Ngoài ra có một dĩa cà chua ngâm đường, cà chua của nhà cách vách là loại rất tốt, toàn bộ tràn ngập nước, nước chua chua đỏ đỏ hòa với đường trắng, vừa chua vừa ngọt, ăn cực kỳ ngon miệng.
Xem như là đồ ăn vặt cũng không đủ ăn.
Nếu không phải từ trước đến nay Khương Thư Lan rộng rãi, trên phương diện nấu ăn cô chưa bao giờ keo kiệt.
Một dĩa dưa leo trộn ba trái cà chua, cô hoài nghi bọn nhỏ còn chưa đủ ăn, chứ đừng nói Chu Trung Phong.
Ngày thường là một người rất tao nhã lịch sự, khi ăn cơm, động tác của anh thật sự không chậm chạp chút nào.
Chờ ăn xong rồi, hai đứa trẻ nằm ngửa cái bụng trên ghế như Cát Ưu, sờ cái bụng như quả dưa hấu nhỏ của mình, ợ một cái.
Lôi Vân Bảo nhỏ giọng đưa ra điều kiện: “Dì xinh đẹp, ngày mai làm thêm một quả cà chua nữa nhé?”
Ăn rất ngon nha!
Một ngụm nước vừa chua vừa ngọt.
Món này làm cho Lôi Vân Bảo phát hiện, thì ra trên thế giới này có thứ còn ngon hơn thịt.
Bên cạnh Tiểu Thiết Đản cũng mong chờ nhìn theo, trẻ con rất thích món này.
Chu Trung Phong cũng bừng tỉnh không chịu thua: “Cái bánh rán kia ăn cũng rất ngon.”
Hơi mỏng giòn giòn, chấm sốt tương, hoàn toàn không ngấy chút nào.
Hơn nữa anh phát hiện, bánh rán mới ra khỏi chảo có mùi vị rất khác so với những chiếc bánh rán ăn trên tàu, tức là tài nấu nướng của vợ anh khá hơn mẹ chồng nhiều.
Khương Thư Lan nhìn ba người bọn họ, mới vừa ăn xong bữa này đã bắt đầu nghĩ đến bữa sau, cô thật sự bất lực.
“Ngày mai ở nhà có khách tới, để bữa khác đi!” Khương Thư Lan không trực tiếp nhận lời, liền sai bảo Chu Trung Phong: “Anh chịu trách nhiệm thu dọn bát đũa đi nhé.”
Tiếp theo, cũng không buông tha cho hai đứa nhỏ: “Hai đứa quét sân đi.”
Hai đứa này mà rửa chén sợ làm vỡ, chắc là chỉ có thể cầm chắc cái chổi.
Đồng chí Ngô giúp việc nhà họ Lôi và Vương Thủy Hương.
Một người mang theo hai con cá đù vàng. Một người xách theo một túi đậu que và măng tây.
Hai người vừa tiến vào đã thấy cảnh tượng này, hai đứa nhỏ bằng hạt đậu, một đứa cầm chổi, một đứa cầm đồ hốt rác, đang quét dọn đống rác bên cạnh bàn ăn.
Khương Thư Lan giơ tay chỉ huy, mà trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Rõ ràng là có người đang rửa chén.
Trừ Chu Trung Phong ra thì có ai nữa chứ?
Đồng chí Ngô không mở miệng, Vương Thủy Hương đã bị kinh ngạc rồi, thăm dò liếc mắt qua một cái, thật sự là Chu Trung Phong đang rửa chén, một bóng lưng cao lớn, sao trông có chút tủi thân nhỉ!
Chị ta lớn tiếng kêu: “Em gái Thư Lan ơi, chồng em rửa chén đấy à?”
Khương Thư Lan đứng dậy đón hai người tiến vào, suy nghĩ một hồi nói: “Em nấu cơm, anh ấy rửa chén, rất bình thường mà ạ.”
“Không đâu, chuyện này không bình thường chút nào, thử hỏi bất kỳ người đàn ông nào đã lập gia đình làm lính trên đảo đi, nhất là người có chức vụ, ai sẽ chịu ở nhà rửa chén đâu? Không phải đều là ông lớn, cơm nước xong rung chân đọc báo, cái gì cũng mặc kệ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận