Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 564:

Trông bộ dạng của cô như vậy, La Ngọc Thu sao có thể yên tâm được chứ!
Khuôn mặt như đóa phù dung, giống như quét một lớp son lên, mi dài mắt hạnh, mũi cao môi trái anh đào, không có chỗ nào là không đẹp.
Thậm chí La Ngọc Thu còn hoài nghi, có vài người xinh đẹp, nhưng vì mang thai mới lộ rõ ra.
Lúc này vẻ đẹp trên người Khương Thư Lan lại càng rõ ràng, nếu như lúc trước cô là đóa sơn chi thanh lệ, hiện tại lại giống như đóa anh đào phấn sắp nở rộ, trong vẻ thanh cao còn lộ ra vài phần xinh đẹp quyến rũ.
La Ngọc Thu cảm thấy Khương Thư Lan như vậy, cô ấy còn chưa chắc đã kìm nén được, nói gì đến đám đàn ông thối này.
La Ngọc Thu dặn dò: “Cô như vậy....”
“Chi bằng về nhà phân phòng ngủ ra đi.”
Đối với cô ấy mà nói, chuyện phòng the này sao có thể quan trọng bằng phụ nữ có thai và thai nhi được chứ.
Khương Thư Lan có chút bối rối, theo bản năng mà nhìn về phía Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng: “Bác sĩ La, chuyện phòng the của vợ chồng chúng tôi lúc này không cần cô phải quan tâm đâu, chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý.”
“Chuyện khác, Thư Lan nhà chúng tôi có cần phải kê thuốc không?”
“Cô ấy nôn ọe rất nặng, hơn nữa còn không ngửi được mùi thịt.”
Lời này nói ra, quả nhiên dời đi được sự chú ý của La Ngọc Thu.
“Nôn nghén là phản ứng bình thường, không ngửi được mùi thịt cũng là bình thường, nếu như cô ấy không thể ăn được thịt thì anh nên cho cô ấy ăn hải sản rau xanh này kia cũng được, xem cô ấy thích cái gì, chua cay dựa theo sở thích của cô ấy mà nấu.”
“Về phần thuốc thì không cần đâu, hiện tại tôi thấy vẫn bình thường, nếu như sau này còn gặp vấn đề gì nữa thì hãng đến gặp tôi.”
Chu Trung Phong gật đầu: “Vậy có gì không được phép ăn không?” Ngữ khí có vài phần khẩn trương.
La Ngọc Thu kinh ngạc mà nhìn anh: “Không được ăn những thứ gây tắc nghẽn máu, hoa hồng, dương quy, cây kê huyết đẳng tốt nhất không được dùng, hải sản có thể ăn nhiều cá tôm rong biển, nhưng cua có tính hàn nên không nên ăn nhiều, ngoài ra cũng không nên uống mật ong, nếu không lúc đứa nhỏ sinh ra đầu sẽ rất cứng, không dễ sinh.”
“Đúng rồi, nếu như nhà anh có điều kiện thì đi mua cả sữa bột, nếu không thì dùng sữa dê cũng được, mỗi ngày đều cho thai phụ uống một cốc.”
Chu Trung Phong không biết lấy từ đâu ra một cuốn sổ nhỏ rồi ghi chép đầy đủ vào.
“Vậy có thể ăn trứng gà trứng vịt trứng ngan được không?” Chu Trung Phong nhớ lại rồi hỏi.
“Được, trứng ngan đến cuối thai kỳ có thể ăn nhiều một chút để thải độc.”
Chu Trung Phong còn đang định hỏi gì đó, Khương Thư Lan đã kéo tay anh, ngượng ngùng với với La Ngọc Thu: “Bác sĩ La, cô cứ đi khám cho bệnh nhân tiếp theo đi, chúng tôi quay về sẽ chú ý sau.”
La Ngọc Thu thở dài nhẹ nhõm một hơi, phòng bệnh bên ngoài có mang đến một đứa nhỏ ôm bụng đến đây, đang không biết phải xử lý như thế nào.
Khương Thư Lan nói như vậy cuối cùng cũng có thể đuổi được người đi.
Nếu không thì cô ấy thực sự không tiện mở miệng chút nào.
Đợi đi ra khỏi phòng y tế rồi, Chu Trung Phong nhíu mày: “Thư Lan, anh còn chưa hỏi hết mà?”
Giống như một đứa nhỏ vậy, gặng hỏi Khương Thư Lan chuyện vừa rồi khi túm anh ra ngoài trước, nhìn có vẻ rất không hài lòng.
Khương Thư Lan bĩu môi: “Chu Trung Phong, đội trưởng Chu, anh là quân trinh sát à, anh không thấy bên ngoài cửa có đứa nhỏ đang ôm bụng chờ bác sĩ hay sao?”
Đứa nhỏ một mình đi tới, không có người lớn đi theo.
Anh đúng là không thấy được thật.
Theo lý thuyết thì anh không nên phạm phải sai lầm cơ bản như vậy mới đúng.
“Thư Lan, anh....”
“Hửm?”
“Anh có hơi vui vẻ, nhưng cũng rất lo lắng.”
Khương Thư Lan: “...”
Cô chưa bao giờ nghĩ Chu Trung Phong có thể nói ra được những lời như vậy.
Chu Trung Phong còn biết lo lắng, so với việc mặt trời mọc đằng tây còn khiến người khác kinh ngạc hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận