Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 950:

Lúc trước Khương Thư Lan cũng nghĩ như vậy.
Mãi đến khi bà nội Chu nói với cô một câu khác hoàn toàn.
Khương Thư Lan nhìn chiếc chân vịt vàng giòn, đầy thịt, hương thơm bay đến mũi không ức chế lại được.
Cô thấp giọng nói: “Bà nội, nếu cháu mà ăn thì đứa nhỏ sẽ rất khó chịu.”
Bởi vì cô vẫn còn đang cho con bú.
“Bà nội hỏi cháu, cháu có muốn ăn hay không?”
Khương Thư Lan gật đầu, đương nhiên là muốn ăn rồi, đến thủ đô để ăn vịt nướng, hương vị đó sau này có muốn cũng khó mà có lại được nữa, nhưng cô rất dễ bị nóng trong người.
“Vậy thì ăn đi.”
“Đâu cần phải băn khoăn nhiều như vậy làm gì chứ, đứa nhỏ khó chịu, sao đứa nhỏ khó chịu được chứ? Có phải là mẹ bị nóng trong thì con cũng sẽ bị nóng trong theo đúng không, vậy trước hết không để cho con uống sữa mẹ nữa, cho chúng uống sữa bột là được rồi.”
“Thư Lan, bà với ông nội cháu đều mua nhiều sữa bột về như vậy rồi, không phải là để trang trí đâu mà là để cho cháu có thể thoải mái hơn một chút đó.”
“Nhưng mà cháu đó, tối nào cháu cũng cho con bú, cháu nói xem cháu có ngốc không hả?”
Có rất nhiều điều mà người lớn như bọn họ không thể nói hết được.
Sợ con cháu sẽ nghĩ bọn họ nhiều chuyện.
Nhưng thấy Thư Lan như vậy, vừa ở bên ngoài lo cho công việc, về nhà vẫn phải trông con. Sao bà ấy có thể không đau lòng được?
Khương Thư Lan mở lớn miệng, a một tiếng, bà nội Chu trực tiếp đút miếng thịt rắc đầy bột ớt lên trên cho vào miệng cô.
“A cái gì mà a, cái con bé ngốc này.”
“Sữa bột để ở trong tủ đầu giường bên cạnh phòng cháu đó, bình sữa cũng ở đấy, ấm siêu cũng có rồi, nếu nửa đêm đứa nhỏ muốn uống sữa, cháu cứ ngủ đi, để Chu Trung Phong đi pha sữa bột là được rồi.”
“Như vậy không phải là cháu sẽ được ngủ một giấc trọn vẹn sao?”
Khương Thư Lan thực sự không nghĩ tới điều này, miệng bị nhét đầy thịt vịt vào, thơm đến mức khiến cô theo bản năng mà cắn một miếng, hàm hàm hồ hồ mà nhai.
“Không phải nói sữa mẹ vẫn luôn tốt hơn sữa bột sao?”
Đây là do mẹ cô nói cho cô biết, không đúng, là điều mà tất cả phụ nữ trên hải đảo đều biết.
Bọn họ đều nói sữa mẹ tốt hơn sữa bột.
“Cháu không cho uống sữa mẹ một buổi thì có làm sao chứ? Có ai ban ngày không cho con bú đến bảy tám lần, chỉ là ban đêm không cho uống nữa mà thôi, nếu như An An cùng với Nháo Nháo chỉ vì vậy mà gặp vấn đề gì thì chỉ có thể nói là do gen của Tiểu Phong không tốt mà thôi.”
“Có liên quan gì đến cháu đâu chứ?”
“Bà nội….”
Chu Trung Phong tắm rửa xong liền đi ra, cầm khăn mặt lau tóc, cứ luôn cảm thấy hình như phòng bếp có ai đó, vậy nên liền đi đến nhìn thoáng qua.
Hoàn toàn không ngờ được rằng sẽ nghe được bà nội nói lời này!
Nói như thế nào đây!
Không biết còn tưởng bà nội anh là bà nội ruột của Thư Lan luôn đó.
Chu Trung Phong anh vậy mà lại thành cháu rể rồi.
“Bà nội cái gì mà bà nội, tôi không phải bà nội của anh, Thư Lan đến cả vịt nướng cũng không thể ăn được kìa.”
Trên bàn cơm, mấy món mà bà nội Chu gắp cho Thư Lan đều bị cô để lại hết.
Trong lòng bà ấy vô cùng bực bội.
Chu Trung Phong lúc nhìn thấy khuôn mặt đã phồng lên như sóc của Khương Thư Lan, hơn nữa trên thớt còn có một miếng đùi vịt nướng.
Còn băn khoăn gì nữa đâu chứ.
Cái gì cũng đều hiểu hết rồi.
“Bà nội, Thư Lan không thể ăn vịt nướng được, càng không thể ăn vịt nướng có ớt bột phía trên được.”
Đến lúc đó Thư Lan khó chịu, đứa nhỏ cũng sẽ khó chịu.
Không đáng chút nào.
“Ăn thì cũng ăn rồi, cháu định bắt Thư Lan nhổ ra kiểu gì chứ?”
Bà nội Chu vội đứng lên dựa vào tường: “Chu Trung Phong, bà nói cho cháu biết, Thư Lan không phải là lén lút ăn đâu mà ăn một cách quang minh chính đại đó, sau này Thư Lan muốn ăn cái gì cứ để cho con bé ăn cái đó, trong nhà mua nhiều sữa bột như vậy cũng không phải để trang trí đâu.”
“Nhưng sẽ khiến cô ấy bị nóng trong.”
“Nóng trong thì uống một ly trà lạnh là được rồi.”
“Uống trà lạnh thì không thể cho con bú được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận