Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1510:

Cát Hồng Sơn cũng là dạng người làm ăn, biết hai bên không thể quá nóng vội lúc này mới nói: “Có cần tôi dẫn cô đi xem nhà của Hằng Nhuận Điền Sản chúng tôi không?”
Khương Thư Lan suy nghĩ một chút, cái này thì được.
Cô gật đầu, đi theo Cát Hồng Sơn đến xem tòa chung cư đã bám đầy bụi kia, ít nhất khi nhìn từ bên ngoài thì mọi thứ như đang ngừng phát triển.
Nhưng vì không tiếp tục được xây sửa nữa nên mới khiến cho mặt đất trống trải ở đó dính đầy đất đá.
Thậm chí ở các góc quanh đó còn có cỏ dại mọc lên.
Cái này thực sự quá tệ rồi.
Càng nhìn Khương Thư Lan càng kinh hãi: “Lúc trước khi chưa có chuyện gì xảy ra chẳng lẽ không bán được nổi căn nào sao?”
Nếu không nơi này cũng không trống trải đến như vậy.
“Bán thì bán được, nhưng những người đó sau khi biết ở đây có nước bị ô nhiễm ảnh hưởng đến sức khỏe thì cũng trả lại phòng luôn.” Thực ra ông ta cũng là không xử lý tốt được chuyện này mới khiến cho chuyện này bị truyền ra, khiến cho Hằng Nhuận Điền Sản bị dồn đến bước đường cùng.
Những chuyện còn lại, Cát Hồng Sơn không cần nói Khương Thư Lan cũng biết được.
Cô hoàn toàn im lặng, chỉ có thể nói, ai mà đã xui xẻo thì uống nước bình thường cũng có thể bị nghẹn.
Cô nhìn qua tòa chung cư vắng vẻ kia, đột nhiên hỏi: “Cát tổng, lần này không phải ông tới Thâm Thị để đầu tư chứng khoán sao? Không định dùng số tiền này để đảo ngược tình thế đó chứ? Cứu sống tòa chung cư này?”
Cát Hồng Sơn sao có thể không nghĩ tới được, nhưng ông ta không có bàn tay vàng như Khương Thư Lan, ông ta đầu tư năm vạn cũng chỉ là đập nồi đổi lấy sắt mà thôi.
Ông ta lắc đầu: “Số tiền đó cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”
Mấy chục vạn tệ, lúc này cũng không cứu nổi ông ta, ít nhất cũng phải tăng lên gấp chục lần.
Hơn nữa, nếu như muốn giữ tòa chung cư này, ông ta còn phải làm nhiều việc hơn nữa.
Để cứu lấy tòa chung cư này quả thực là không dễ dàng chút nào.
Khương Thư Lan có chút suy nghĩ mà nói: “Thực sự đến đường cùng rồi sao?”
“Đúng vậy, nếu không tôi cũng sẽ không đến mức bán đi Hằng Nhuận Điền Sản như vậy.”
Hằng Nhuận Điền Sản giống như đứa con ruột của ông ta vậy, là do một tay ông ta từ từ gầy dựng lên, hiện tại phải bán đi như vậy, trong lòng ông ta cũng không cảm thấy thoải mái chút nào.
Khương Thư Lan thấy đối phương nghiêm túc như vậy, cô cũng không kỳ kèo nữa: “Ba ngày, cho tôi ba ngày, tôi suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ cho ông câu trả lời.”
“Được.”
Cát Hồng Sơn có chút kích động mà nói: “Thư Lan, cô yên tâm, tòa chung cư này của tôi, cô mua chắc chắn sẽ không lỗ đâu.”
Khương Thư Lan chỉ cười không nói gì hết, nếu chỉ dựa theo tình trạng sắp phá sản, thanh danh kém đến mức này, ai mà tiếp nhận Hằng Nhuận Điền Sản thì chính là kẻ ngốc.
Khương Thư Lan cũng được coi là một trong số đó, nhưng mà, cô có ưu thế hơn so với người khác, đó chính là cô biết tương lai Thâm Thị sẽ vô cùng phát triển, mà vị trí của Hằng Nhuận sau này sẽ trở thành khu phố trung tâm của Thâm thị.
Nhưng mà tất cả những chuyện này không thể nào nói cho người ngoài biết được.
Đợi sau khi rời khỏi Hằng Nhuận Điền Sản rồi, ngồi trên xe, có vài điều Bốn Mắt muốn nói rồi lại thôi: “Chị, nơi đó thực sự không phải là vị trí tốt đâu.”
Đến cả hải đảo hoang vu hẻo lánh còn tốt hơn cả bên này nữa.
Khương Thư Lan: “Chị biết cần phải làm gì mà, không cần phải lo lắng.”
Sau khi quay trở lại khách sạn rồi, Lí Húc Dương mập mạp đang đi bộ trên hành lang khách sạn, giống như thể tản bộ sau khi ăn vậy.
Vừa nhìn thấy mấy người Khương Thư Lan quay về, ánh mắt Lí Húc Dương lập tức sáng lên: “Chị Khương, chị đi kiếm tiền ở chỗ nào mà không dẫn theo em đi cùng vậy?”
Anh ta hiện tại đang vô cùng lo lắng không biết phải làm gì để kiếm được tiền về, hoàn thành nhiệm vụ mà người nhà giao cho.
Khương Thư Lan cảm thấy nhóc mập Lí Húc Dương này vẫn còn chút tham vọng chưa chịu buông bỏ.
“Kiếm tiền gì chứ, còn đang nghĩ xem làm thế nào để không bị lỗ đây.” Đây là đang thuận miệng nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận