Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1399:

Chỉ là, lúc cô xoay người lại ngoài ý muốn nhìn thấy, cách đó không xa chính là hình bóng Chu Trung Phong ôm Nháo Nháo cùng An An hướng về trên núi mà đi.
Khương Thư Lan sửng sốt, giây tiếp theo liền thấy.
Nháo Nháo vừa nhìn thấy Khương Thư Lan, nó liền nhịn không được kêu to một tiếng: “Mẹ, mẹ, là mẹ kìa.”
“Mẹ ở đó kìa.”
Nó giơ tay chỉ lên trên núi, Khương Thư Lan đứng yên một chỗ, tiếng kêu vừa cất lên, Chu Trung Phong cùng An An cũng nhìn theo.
An An cũng theo đó mà hô to một tiếng.
Giây tiếp theo, Nháo Nháo trong lòng ngực của Chu Trung Phung liền giãy giụa ra muốn nhảy xuống, nhưng thân thể nhỏ nhắn của nó quá lùn, lúc nhảy dựng lên liền cắm đầu chui vào nền tuyết dày trước mắt.
Thiếu chút nữa không rút đầu ra được.
Vẫn là Chu Trung Phong tay mắt lanh lẹ, bàn tay to kéo lên một phát, hệt như rút củ cải lên, trực tiếp đem Nháo Nháo rút lên.
Sau khi vỗ tuyết dày trên người Nháo Nháo xong, lúc này anh mới mỗi tay ôm một hài tử, hướng đến phía Khương Thư Lan lẳng lặng mà đi.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Chúng ta đã tới chậm rồi.”
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vẫn là thiếu chút nữa không đuổi kịp.
Khương Thư Lan liên tiếp lắc đầu, cô hơn một tháng không được thấy con, thật sự là có chút gấp gáp, nhịn không được mà hướng tới hai đứa trẻ và chồng mà thơm tới tấp.
Chuyện hiếm lạ.
“Mẹ rất nhớ các con.”
Nháo Nháo cũng sà đến lòng ngực Khương Thư Lan, nhỏ giọng nói: “Nháo Nháo cũng rất nhớ mẹ.”
“Nhớ đến mức dường như ăn không ngon, ngủ không yên.”
Nghe xong lời này, Khương Thư Lan nhịn không được liền nín khóc mà cười, quát quát cái mũi nhỏ của Nháo Nháo.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Chu Trung Phong: “Tại sao anh lại đến đây?”
Một chút động tĩnh với cả tiếp đón đều không có.
Chu Trung Phong ôm An An: “Con nhớ em.”
Anh cũng nhớ cô.
Hai người kết hôn mấy năm nay, còn chưa bao giờ xa nhau một khoảng thời gian dài như vậy.
Mặt sau một câu tuy rằng mịt mờ, nhưng Khương Thư Lan lại nghe rất minh bạch, cô liền nhấp môi cười, lại hôn hai đứa nhỏ, mỗi đứa một cái.
“Em cũng nhớ mọi người.”
Cách đó không xa, Trịnh Hướng Đông đứng ở trên mặt nền tuyết, giống như khắc băng, chỉ lẳng lặng mà nhìn Khương Thư Lan bọn họ một nhà bốn người, bày ra nỗi nhớ nhung khôn nguôi.
Đáy mắt hắn ta cất giấu áp lực điên cuồng.
Mà ngay tại lúc đó cũng vừa lúc Chu Trung Phong quay đầu lại nhìn, giác quan nhạy bén của anh đã phát giác ra có người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một đôi mắt bình tĩnh, ngầm có ý cảnh cáo.
Một đôi mắt điên cuồng, cất giấu đoạt lấy.
Không biết qua bao lâu, mười giây, lại hoặc là 30 giây, rõ ràng một khoảng thời gian như vậy.
Đối với Khương Thư Lan mà nói, lại như là đã trôi qua một thế kỷ rồi.
Cô hít sâu một hơi thúc giục nói: “Chúng ta mau trở về đi, bên ngoài quá lạnh, mấy đứa nhỏ cũng chịu không nổi.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, lúc này ánh mắt mới thu hồi, anh lôi kéo Khương Thư Lan, ôm hai đứa nhỏ, một nhà bốn người liền biến mất trên nền tuyết trắng xoá.
Mà ánh mắt Trịnh Hướng Đông vẫn luôn dõi theo bọn họ, chờ đến khi hình bóng nhà bốn người bọn họ hoàn toàn biến mất, Trịnh Hướng Đông suy sụp mà nện một quyền vào thân cây, tuyết xôn xao rào rạt rơi xuống, lại một lần nữa phủ bạc cả mái đầu hắn.
Đường đi dọc xuống núi, hai vợ chồng đều nhìn nhau không nói gì.
Khương Thư Lan không nhịn được mà hỏi một câu: “Anh không hỏi em chuyện gì sao?”
Anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm Khương Thư Lan cảm thấy không bình thường.
Chu Trung Phong đem An An giấu ở trong áo khoác trong lòng ngực, quần áo thì che khuất đỉnh đầu dính bông tuyết của An An, ngữ khí anh bình tĩnh phi thường: “Em ổn là được rồi.”
Những chuyện khác đều không quan trọng.
Khương Thư Lan sửng sốt, theo bản năng mà nắm chặt tay Chu Trung Phong, lúc này mới chậm rãi nói: “Trịnh Hướng Đông là tới giúp em viếng mồ mả của lão sư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận