Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 508:

Trong lòng Khương Thư Lan lập tức lệch sang một bên, cô ừ một tiếng: “Chị nghe nói em gặp phiền phức nên mới tới đây nhìn một cái.”
“Thật vậy ạ?!” Lê Lệ Mai che miệng, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh: “Em biết ngay mà, trong lòng chị Thư Lan, em là quan trọng nhất.”
Nói xong lời này, cô ấy còn không quên liếc nhìn Chu Trung Phong.
Nhìn thế nào cũng thấy mang theo mấy phần ý tứ tranh sủng.
Khóe miệng Chu Trung Phong co rút, anh không nghĩ sẽ so đo với con nhóc điên này, không sai, sau mấy ngày tiếp xúc, Lê Lệ Mai ở trong mắt anh chính là một con nhóc điên, cái loại mà vô cùng điên ấy.
Chỉ bằng việc cô ấy tố cáo cha mình, chủ động trộm đồ, uy hiếp trưởng bối, cách giải quyết nhanh chóng và dứt khoát bắt lấy dân tộc Lê.
Không nói đến phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng không có mấy người quyết đoán như vậy.
Nhanh thì rất nhanh, nhưng mà thủ đoạn đó cũng có hơi quá điên cuồng rồi.
Vốn dĩ Chu Trung Phong cũng không muốn phản ứng lại Lê Lệ Mai, anh chỉ rũ mắt nhìn Khương Thư Lan, ánh mắt anh dịu dàng: “Sĩ quan hậu cần ở bên kia truyền đến tin nói rằng đã có cách giải quyết vấn đề cơm nước của người già, phụ nữ và trẻ em ở rừng cao su, đó là em phải không?”
Ngoại trừ Khương Thư Lan, anh không nghĩ được ai khác.
Cũng chỉ có Thư Lan nhà anh mới có năng lực này.
Nghĩ lại mấy ngày trước, sĩ quan hậu cần đưa đồ ăn tới, nhưng đều bị trả về y như cũ. Trong lòng Chu Trung Phong có hơi kiêu ngạo.
Khương Thư Lan gật đầu, cô khẽ cười, sau đó mang tất cả đồ vật ở phía sau ra: “Chuyện là em và sĩ quan hậu cần lập một cái quân lệnh, nói rằng vấn đề cơm canh của người già, phụ nữ và trẻ em sẽ do em tới xử lý.”
“Chị Thư Lan…”
Giọng Lê Lệ Mai cao hơn mấy phần, cô ấy nhăn mày, có hơi không tán thành: “Chị không cần dính vào chuyện này, chị không cần dính vào đâu.”
Cô ấy kéo tay Khương Thư Lan, chuẩn bị rời khỏi đây.
Đám người này điên rồi, dầu muối đều không ăn, chị Thư Lan cần gì phải tranh giành cái vũng nước đục này.
Cần thiết đến vậy sao?
Khương Thư Lan không né tránh, trái lại cô còn nắm chặt tay Lê Lệ Mai, cô nhìn vào mắt cô ấy: “Lệ Mai, tin chị có được không?”
Cô có năng lực giải quyết chuyện này.
Lê Lê Mai ngẩn người, cô ấy không từ chối Khương Thư Lan được, từ trước đến nay cô ấy đều không từ chối được yêu cầu của Khương Thư Lan.
Lê Lệ Mai nóng nảy, cô ấy không khỏi dậm chân, nói với Chu Trung Phong: “Phó đoàn Chu, anh mau khuyên chị ấy đi, đừng để cho chị ấy dính vào chuyện này.”
Chuyện này khá khó giải quyết, ngay cả cô ấy và phó đoàn Chu cũng chưa xử lý được.
Để chị Thư Lan dính vào không phải sẽ tăng thêm muộn phiền cho chị ấy sao?
Ở trong mắt Lê Lệ Mai, chị Thư Lan nên trải qua cuộc sống tốt đẹp của thế gian, ở nhà pha trà, đọc sách, sống những ngày tháng thật an yên.
Chứ không phải giống như cô ấy, bất đắc dĩ bị cuốn vào trong vũng bùn này, chỉ có thể đau khổ giãy giụa.
Loại cuộc sống này, một mình cô ấy là quá đủ rồi, chị Thư Lan không nên bị cuốn vào.
Chu Trung Phong nhíu mày: “Tôi tôn trọng Thư Lan.”
Ở trong mắt anh, từ trước đến nay Thư Lan không phải một đóa hoa nhỏ, mà là một cây sồi có thể vững vàng đứng song song với anh.
Lê Lệ Mai nghe vậy, cô ấy hận đến mức nghiến răng: “Loại người như anh sao có thể cưới được một người tốt như chị Thư Lan chứ, anh xứng đáng độc thân!”
Đúng là dùng may mắn tám đời mới có thể cưới được Thư Lan về.
“Được rồi, Lệ Mai, nếu chị đã tới, nhất định chị đã nắm chắc, em để chị thử xem.”
Khương Thư Lan nhìn cô ấy, gương mặt trắng như sứ của cô vô cùng nghiêm túc: “Tin chị một lần có được không?”
Giọng cô bình tĩnh, người cũng thản nhiên.
Cái loại không khí thản nhiên mà bình tĩnh này, giống như bệnh có thể lây truyền.
Cảm xúc lo lắng của Lê Lệ Mai dần trở nên ổn định.
Một lúc lâu sau, cô ấy gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận