Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 373:

Chu Trung Phong yên lặng nhìn cô ba giây, ánh mắt sâu thẳm, lúc này mới ngồi ở mép giường, nắm lấy bắp đùi mảnh khảnh của cô đặt lên trên người mình, nhéo nhéo: “Đau ở chỗ nào?”
Một cái nhéo này lập tức nắm đúng chỗ bị đau.
Khương Thư Lan hít hà một hơi: “Đúng rồi, chỗ đó đau quá!”
Chỗ đứng ở đá ngầm chỉ nhỏ như vậy, lại là đứng im sáu tiếng đồng hồ. Đôi chân này của Khương Thư Lan sau khi nghỉ ngơi đều bắt đầu sưng vù.
Lòng bàn tay Chu Trung Phong cũng chậm rãi tăng thêm vài phần lực, lòng bàn tay thô ráp ấn đè ở trên chân Khương Thư Lan đủ ba vị trí tam âm cùng tam dương.
Cái kiểu tê tê dại dại này, cảm giác vừa nhột vừa đau, làm cho Khương Thư Lan theo bản năng mà kêu một tiếng.
Động tác trong tay Chu Trung Phong dừng một nhịp, nhìn sắc mặt của cô thế kia, dường như bàn tay anh đã không khống chế tốt rồi.
Bên ngoài.
Hai đứa nhóc đẩy cửa ra nhìn một cái, sau đó thò đầu nhỏ và nhỏ giọng nói: “Dượng, cô, cháu và Tiểu Thiết Đản sẽ về nhà họ Lôi ngủ, không quấy rầy hai người sinh em bé nha.”
Dứt lời, Lôi Vân Bảo kéo Tiểu Thiết Đản chạy một mạch.
Khương Thư Lan: ‘...”
Chu Trung Phong: “...”
Trầm mặc thật là lâu.
Chu Trung Phong cúi người, nhìn đôi chân trắng nõn kia, giọng nói nghẹn ngào: “Còn đau chỗ nào không?”
Khương Thư Lan lắc đầu, theo bản năng muốn thu chân lại, nhưng mà đã chậm.
Chu Trung Phong tiến đến ngay cạnh người cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Thư Lan, chúng ta sinh em bé có được không?”
Vừa nghe được lời Tiểu Thiết Đản nói, khuôn mặt Khương Thư Lan bỗng chốc trở nên đỏ bừng, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy đối phương: “Chu Trung Phong.”
Âm thanh mềm mại nhẹ nhàng chui vào trong tai Chu Trung Phong làm tim anh đập như nổi trống. Anh hướng đến nằm bên cạnh, giọng đầy thấp thỏm: “Thư Lan, chúng ta đã kết hôn rồi...”
Khương Thư Lan mở to hai mắt nhìn anh, cô không hề biết bản thân mình giờ phút này có bao nhiêu dụ hoặc, mị nhãn như tơ, hệt như là yêu tinh câu hồn người.
Khương Thư Lan lắp bắp mà ừ một tiếng, tay cô nắm chặt vào quần áo, vẫn biết rằng sẽ sớm có một ngày như vậy, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ khẩn trương.
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp.”
Chu Trung Phong nói nhỏ, trong ánh mắt sáng quắc lộ ra vài phần thấp thỏm.
Khương Thư Lan e thẹn mà ừ một tiếng.
Cô đưa tay đẩy anh ra, thúc giục: “Chu Trung Phong, anh đừng có nhìn em như vậy, anh tắt đèn đi được không?”
Lời này phảng phất như là tiếng mời gọi không lời.
Chu Trung Phong bật dậy kéo dây tắt đèn. Trong nháy mắt căn phòng rơi vào bóng tối.
Người đàn ông cũng không có hành động gì giống như tưởng tượng, mà hai tay đều đặt trên bụng, cực kỳ quy củ.
“Thư Lan, em có nóng không?”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, trên trán cô mồ hôi vẫn thi nhau rơi xuống, vừa xấu hổ lại vừa khẩn trương.
“Có một chút.”
“Thư Lan, em đói không?”
“Thư Lan, em khát chứ?”
“Thư Lan...”
Khương Thư Lan không nghe nổi nữa, cô trở mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên mặt Chu Trung Phong: “Chu Trung Phong, anh đang khẩn trương phải không?”
Trong nháy mắt, Chu Trung Phong dường như ngừng thở, mặt lập tức nóng như lửa đốt, hầu kết của anh trượt lên xuống, rất lâu sau đó cũng không thể thốt ra nổi một chữ.
“Hình như thật sự rất khẩn trương.”
Đôi tay nhỏ mềm mại của Khương Thư Lan đặt vào trước ngực Chu Trung Phong, nhịp tim người đàn ông đập như nổi trống. Trong căn phòng yên tĩnh, cảm giác được tiếng thịch thịch thịch, nhịp sau vang hơn nhịp trước.
Làm sao Chu Trung Phong có thể chịu nổi khi Khương Thư Lan đùa giỡn như vậy? Theo bản năng, đôi bàn tay to lớn của anh bắt được tay nhỏ của Khương Thư Lan, kéo cả người vào lòng.
Khương Thư Lan giật mình hô lên một tiếng, tất cả âm thanh còn lại đều bị nuốt vào.
Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng xấu hổ mà trốn vào đám mây.
Nửa đêm, Khương Thư Lan nửa mê nửa tỉnh, đưa tay đẩy đẩy người đàn ông không biết mệt mỏi: “Chu Trung Phong, ngày mai em còn phải đi làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận